Chiến đấu đến tận bây giờ, cuối cùng cũng có người thuộc hàng tông- giáo chủ ngã xuống rồi, hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tu Trúc Chân Quân chết rồi...
Cho dù là chúng tiên ở Thượng Thiên Cung hay hàng triệu người dân ở dưới hạ giới cũng không thể ngờ đến kết quả này. Đường đường là tông chủ của Tu Trúc Viện, Tu Trúc Chân Quân là một trong những người mạnh nhất, trong tay còn cầm tiên bảo, đủ điều kiện để một người nghiền nát một giáo phái.
Ông ta bị Diệp Thành một đao giết chết ngay trong sự bảo hộ của sáu vị giáo chủ khác.
Mặc dù Truý Trúc Tỏa Hồn Lệnh của Minh Vương có hiệu quả nhưng nó cũng đã làm nền để cho sức mạnh kinh thiên động địa của Diệp Thành được thể hiện toàn bộ. Những vị giáo chủ này phải cầm theo tiên bảo mới có thể miễn cưỡng tiếp anh một chiêu, những Chân Quân bình thường khác hoặc vô thượng cự đầu chắc chắn chết ngay tức khắc, không có khả năng đánh trả.
“Cậu ta mạnh quá!”
Sắc mặt Khô Văn phu nhân tái nhợt đi.
Mỗi một nhát đao của Diệp Thành đều cắt xuyên khoảng không, mặc dù vẫn có chút khoảng cách với việc xé toạc không gian, đập vỡ chân không của Nguyên Anh tu sĩ nhưng điều này chứng tỏ, Diệp Thành đã chạm đến ngưỡng của Nguyên Anh rồi. Đối mặt với sức mạnh đáng sợ như này, cho dù có là tiên bảo cũng chẳng làm được gì. Khô Văn phu nhân đã mất đi lòng tin có thể chiến thắng được Diệp Thành rồi.
“Đến nước này rồi, chúng ta còn có đường lui sao? Chỉ đành chiến đấu đến cuối cùng mà thôi”.
Sắc mặt Thánh Thiên Đế trắng bệch.
Chiếc chiến bào màu vàng rực rỡ trên người ông ta toả ra nguồn ánh sáng bất tận, rủ xuống những ánh sáng phước lành, đó chính là tiên bảo trấn tông – Thánh Long Bá Thiên Bào của Thánh Thiên Cung.
Chúng ta ít được nhìn thấy tiên bảo của Thánh Thiên Cung, chính là tiên bảo phòng vệ cùng với tu vi đạt cảnh giới tiểu Thiên Quân của Thánh Thiên Đế. Giờ đây, trong số tất cả mọi người, ông ta là kẻ có sức mạnh lớn nhất, cũng chỉ có ông ta mới đỡ được một đao của Diệp Thần mà không chút thương tích.
Đám người Liệt Diễm công chúa, Vô Thiên Phật, Vấn Kiếm lão tổ đều hiện lên sự kiên quyết trong ánh mắt.
Bọn họ ép Diệp Thành đến đường cùng, buộc phải lôi ra con át chủ bài là Thanh Long, kết một mối thù sinh tử như vậy, chắc chắn anh sẽ không tha cho bọn họ.
Lúc này, trong Thánh Thiên Cung, đột nhiên có một dải cầu vồng bay tới, Hoả Nguyệt Tiên Tử xuất hiện.
Bà ta chính là vợ của Vấn Kiếm lão tổ, cụ tổ của Mục Tinh Thần, lúc này cũng đành đánh cược cái mạng, liều một phen, xông ra với hai con mắt đỏ hoe.
“Sao lại đến đây? Mau về đi!”
Vấn Kiếm lão tổ kinh sợ.
Trận chiến trước mắt, ngoại trừ những người ở cấp bậc tiểu Thiên Quân hoặc cầm theo tiên bảo, những Tiên Thiên bình thường khác không có tư cách tham gia. Vô thiên cự đầu như Hỏa Nguyệt Tiên Tử còn chẳng đỡ nổi một đao của Diệp Thành.
“Diệp Thành giết hậu nhân của em, sao em lại không đến được chứ? Hơn nữa thiếp đã mượn Sương Hàn Nguyệt rồi, vợ chồng chúng ta có xuống hoàng tuyền cũng phải đi cùng nhau”.
Hỏa Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng nói.
Một vầng trăng sáng hiện lên sau lưng bà ta, ánh sáng lạnh lẽo tản xuống, hiện lên Sương Hàn Nguyệt hình trăng khuyết. Từng băng phách thần quang tụ lại xung quanh Sương Hàn Nguyệt, nhịp thở của Hỏa Nguyệt Tiên Tử bỗng tăng vọt, trong nháy mắt bước vào cảnh giới tiểu Thiên Quân.
“Rầm…”
Trận chiến lại bắt đầu.
Có được sức mạnh trợ giúp từ Hỏa Nguyệt Tiên Tử, bảy giáo chủ dồn sức thêm lần nữa. Lần này bọn họ theo sát lẫn nhau, mỗi lần ra tay đều cố gắng có sự thống nhất. Cho dù có bị thương nặng như Vô Thiên Phật cũng bắt đầu sử dụng linh dược để nén thương thế lại.
Mọi người đều biết, đây là trận chiến liên quan đến vận mệnh của tông môn thượng cổ.
Phàm trần, đám người chị em nhà họ Lữ, chị em nhà họ Lâm, Bạch Vân Thường đều ngẩng đầu nhìn lên Thánh Thiên Cung, các Chân Quân đều căng thẳng đến cực điểm.
Trên chín tầng mây, tiếng sấm rền vang, sức mạnh đáng sợ cuồn cuộn, cả bầu trời biến thành một vùng nguyên khí.
“Thần đao kinh thế của cậu ta mỗi lần dùng tới đều cần hao tổn một lượng sức mạnh khổng lồ, chúng ta chỉ cần đợi một lúc, kéo dài đến khi chân nguyên của cậu ta cạn kiệt là có thể thắng”, Thánh Thiên Đến truyền lời.
Mặc dù uy lực của Thần Lôi Khai Thiên Đao cực kỳ mạnh, có thể xé rách không gian nhưng lượng pháp lực tiêu hao cũng vô cùng lớn. Mỗi đao mà Diệp Thành chém ra, nguồn chân nguyên Thanh Long trong cơ thể anh sẽ vơi đi một phần. Tu sĩ ở cảnh giới Xuất Khiếu vốn có nguồn chân khí rất dồi dào, không cạn kiệt nhưng trong trận chiến ác liệt này, đâu có thể tích được chân khí.
“Nhưng muốn kéo dài đến lúc hắn cạn kiệt pháp lực, không biết chúng ta có thể chống đỡ đến lúc đó không?”
Đôi mắt của Diệp Thành hiện lên ánh nhìn giễu cợt.
Nhát đao thứ tám, thứ chín, thứ mười,…
Mỗi nhát đao Diệp Thành chém ra đều sẽ có một vị giáo chủ thổ huyết mà lùi ra sau. Mặc dù thân thể Chân Quân của bọn họ rất cứng cáp nhưng cũng chẳng thể đỡ nổi uy lực kinh thiên động địa của Diệp Thành.
Nhất là Vô Thiên Phật, người này bị thương nặng nhất.
Lúc này, sắc mặt của lão nhợt nhạt, thân thể Kim Cang có danh xưng bất bại cũng đã xuất hiện những vết rạn nứt chằng chịt như mạng nhện, chẳng khác nào chiếc bình sứ sắp vỡ vụn, chỉ cần đâm nhẹ một cái là vỡ tan tành.
“Vô Thiên Thần Công!”
Vô Thiên Phật cố gắng vận pháp lực, gõ mạnh vào mõ, từng làn sóng âm màu vàng cuồn cuộn như những chùm sáng bắn về phía Diệp Thành. Mỗi một quyền lão đánh ra đều sẽ đi cùng với một đợt thổ huyết, cuối cùng nửa người bị nhuốm đầy máu tươi.
“Có tiếng sấm à, sao tôi lại không có chứ? Xem Long Khiếu Cửu Thiên của tôi đây!”
Diệp Thành lớn tiếng, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiến.
“Yaaa!”
Tiếng hét này giống như quả bom nổ tung, Cửu Thiên Thần Lôi như bị đập vỡ, bỗng nổ tung trong không trung. Mười dặm tầng mây cũng bị khuếch tán, trong không gian cũng xuất hiện những vết nứt nhỏ màu đen, đến cả không gian cũng không chịu nổi mà phải lộ ra những kẽ hở.
Thương cổ Thanh Long thành danh nhờ tiếng gầm, Thanh Long trưởng thành thậm chí còn xé toạc bầu trời chỉ bằng tiếng gầm.
Người trong thế giới tông môn thượng cổ bao giờ nhìn thấy thứ thần thông quảng đại như vậy chứ?
Sóng âm đáng sợ như vậy từ trên trời đập xuống dưới mặt đất, nhiều đỉnh núi bị san bằng, hàng triệu người ở thành Thiên Đô cùng với vô số người phàm đều bị chấn động đến ngất xỉu, chỉ có số ít người đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu mới miễn cưỡng chống đỡ được. Thánh Thiên Cung cũng rung chuyển.
Những đại giáo chủ trên không vội vã sử dụng tiên bảo hộ thân nhưng vẫn bị chấn động đến hoa mắt chóng mặt. Có điều Vô Thiên Phật ở gần Diệp Thành nhất lại không may mắn được như vậy.
Vô Thiên Thần Công của lão bị Long Khiếu Cửu Thiên của Diệp Thành phá vỡ, sóng âm khủng bố xông tới, thân thể Đại Kim Cang cũng không chống đỡ nổi, đùng một tiếng, Vô Thiên Phật bay vọt lên cao rồi nổ tung thành một đống máu.
Vị giáo chủ thứ hai bỏ mạng.
Trong thời gian ngắn, liên tiếp tổn thất mất hai người, các vị giáo chủ đã nổi điên, bọn họ liều mạng điều khiển pháp khí, huy động chút năng lượng cuối cùng của tiên bảo, tấn công Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh.
Thần Lôi Khai Thiên Đao chém liên tục vào bầu trời, thi thoảng lại chèn thêm Thanh Long Diệt Ma Thần Lôi. Sáu vị giáo chủ cố gắng hết sức nghĩ mọi cách nhưng chẳng thể nào gây được sát thương lên người Diệp Thành.
Cuối cùng, trong mười giây, Khô Văn phu nhân chịu một đao của Diệp Thành, bà ta cùng với hai mươi tư thế giới trên người bị chém thành hai mảnh.
Giáo chủ thứ ba bỏ mạng.
Mười bảy giây sau, Thanh Vân Chân Quân bị tiếng gầm của Diệp Thành phá vỡ Khí Chung, cả người hứng đòn Long Khiếu Cửu Thiên, nổ tung tan xác.
Vị giáo chủ thứ tư bỏ mạng.
Hai mươi hai giây sau, Hỏa Nguyệt Tiên Tử bị Thanh Long Diệt Ma đánh trúng, cơ thể được bao bởi ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng bị lôi trụ Hỗn Độn đánh và biến thành làn khói xanh, không để lại chút dấu tích nào.
Vị giáo chủ thứ năm ngã xuống!
Trong thời gian ngắn ngủi, ba vị giáo chủ liên tiếp ngã xuống, mọi người càng đánh càng thấy tuyệt vọng. Nhất là Vấn Kiếm lão tổ, trông thấy cảnh này, khoé mắt lão ngấn lệ, gào lên một tiếng đau thấu tâm can.
“Diệp Thành, tao sẽ đồng quy vu tận với mày!”
Vấn Kiếm lão tổ đột nhiên xuất kiếm, đâm thẳng vào ngực mình.
Kiếm Bích Thiên vù vù kêu một cái, từng tia máu từ cơ thể Vấn Kiếm lão tổ truyền vào kiếm Bích Thiên, mỗi tia máu đều là tinh huyết mà Vấn Kiếm lão tổ khổ công tu luyện cả trăm năm, hiện giờ kiếm Bích Thiên hút hết. Mắt thường có thể thấy được tóc lão biến từ đen thành trắng, còn khí tức của kiếm Bích Thiên nhanh chóng gia tăng một cách điên cuồng.
“Ông ta đang làm gì vậy?”
Người đứng dưới đất nhìn lên với vẻ mặt nghi ngại.
Có lão tông chủ tinh thông sách cổ đột nhiên thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: “Lấy thân mình hiến tế. Vấn Kiếm lão tổ đang dùng tính mạng của mình để đánh thức khí linh, khiến tiên bảo hoàn toàn thức tỉnh, huy động Thiên Quân!”