Anh có ảo giác, dường như nắm đấm của mình có thể đánh vỡ cả Địa Cầu. Đây chỉ là ảo giác khi sức mạnh tăng vọt, nhưng Diệp Thành biết cú đấm này của anh đủ để hủy diệt một thành phố, gây nên một trận động đất cấp độ nhỏ.
“Đây chính là thần thể viên mãn, xác thịt Kim Cang, có thể sánh với thần thánh Phật Đà, có thể tung hoành vũ trụ, tinh không, tuổi thọ trên vạn năm, tay không rung chuyển tiên bảo, thậm chí sau khi chết cũng chục triệu năm không rữa nát”.
Diệp Thành thầm nghĩ.
Lúc này, nếu Phong Lung Thiên Quân xuất hiện trước mặt Diệp Thành, anh không cần mượn dùng pháp thuật thần thông nữa, càng không cần Hải Hoàng Quân Lâm, chỉ cần đôi tay này là anh đã có thể xé nát lão ta ra rồi.
“Thần thể viên mãn chắc chắn sẽ lại đánh thức phép thần thông, mình không cần vội, cứ từ từ khai quật. Nhưng trong ba năm này, tu vi của mình đột phá liên tiếp hai cảnh giới, bây giờ đã có thể phá Kim Đan lên Nguyên Anh rồi”.
Thần niệm của Diệp Thành nhìn vào trung phủ, đến đan điền, một viên minh châu rực rỡ tỏa ra ánh sáng dìu dịu, sức mạnh to lớn đang ngưng tụ trong đó.
Kim đan của anh trước đó chỉ to bằng quả trứng chim bồ câu, còn hiện giờ đã bằng quả trứng gà, trên đó hiện lên ảo ảnh của tứ đại thần thú Thanh Bạch Chu Huyền và Thiên Đế Hải Hoàng Minh Vương, muôn vàn đạo pháp.
Còn lúc này, trên kim đan đã khẽ nứt ra...
Trong ba năm, nhờ nguồn tài nguyên vô kể của giới tông môn Thượng cổ, Diệp Thành trước tiên đã đột phá cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ, sau đó lại tiến vào giai đoạn Hóa Anh đỉnh phong.
Đám người Lữ Vân Trường tưởng Diệp Thành độ lôi kiếp thất bại, không kết thành nguyên anh được, họ không hề biết rằng thực ra anh không tiến vào cảnh giới Nguyên Anh, đó là dị tượng khi anh tiến vào giai đoạn Hóa Anh.
Tuy mới vào giai đoạn Hóa Anh, nhưng viên kim đan sắp vỡ nát này không kém hơn nguyên anh của Phong Lung Thiên Quân chút nào.
"Tu sĩ bình thường sau khi bước vào Hóa Anh sẽ thử nghiệm độ lôi kiếp, thăng cấp lên Nguyên Anh. Họ không biết rằng kim đan là nền tảng vạn trượng, hạt giống thiên mộc, chỉ có nắm chắc nền tảng này, nuôi dưỡng hạt giống trưởng thành, mới có thể trồng được cây đại thụ che trời”.
Diệp Thành chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài, trong mắt lóe lên ánh sáng tự tin.
"Diệp Thành này tu lại một đời, tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm. Lần này chỉ một viên nguyên anh Tử Phủ thì không đủ để tự mãn, ít nhất phải có được nguyên anh Tử Tiêu, thậm chí là Ngạo Nguyệt".
Mỗi bước đi của anh, ánh sáng vàng quanh người lại dần thu lại. Sức mạnh cuồn cuộn trong kim đan cũng hóa thành một viên minh châu ảm đạm. Lúc Diệp Thành bước ra khỏi cửa của Thánh Thiên Cung, anh đã không khác gì người phàm, dung mạo già nua đã khôi phục lại dáng vẻ mười sáu, mười bảy tuổi, ngay cả mái tóc bạc trắng cũng đen bóng trở lại.
"Kẹt!"
Cửa được đẩy ra.
Lâm Cửu Nhi đang hai tay ôm mặt, dựa vào trước cửa, suýt nữa ngủ gật. Cô ấy mở đôi mắt lờ đờ buồn ngủ ra, nhìn thấy Diệp Thành thì bỗng trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ.
"Sư phụ, người xuất quan rồi sao?"
Cô ấy quan sát Diệp Thành, sau khi thấy anh đã khôi phục hoàn toàn, nụ cười lập tức trở nên rạng rỡ hơn.
"Đúng vậy, sư phụ ra rồi đây".
Ánh mắt Diệp Thành đầy bình thản.
…
Diệp Thiên Quân đã xuất quan.
Tin này vừa truyền ra, lập tức khiến cả Hoa Hạ kinh động. Vô số Chân Quân, chưởng môn các tông phái lớn, gia chủ các thế gia từ các nơi đổ xô đến. Thánh Thiên Cung im hơi lặng tiếng ba năm, thoắt cái lại biến thành biển cả rực rỡ sắc màu.
Trong đại điện Lăng Tiêu, ánh sáng chói lòa, quần tiên tụ hội.
Tuy các Chân Quân của thất đại huyền môn gần như đã bị Diệp Thành giết hết, nhưng lúc này, giới tông môn Thượng cổ vẫn có gần trăm Chân Quân. Bây giờ bách tiên tề tựu, nhao nhao đến chúc mừng, dâng lên rất nhiều quà mừng quý giá. Đám Lữ Vân Trường, Thẩm Minh Nhan và Lâm Thất Thất đều có mặt.
Mọi người vừa hàn huyên vừa quan sát Diệp Thành ngồi ở trên, phỏng đoán tu vi của anh.
"Không biết ba năm trôi qua, Diệp Thiên Quân đã lên cảnh giới nào rồi?"
Rất nhiều người thầm tò mò.
Lúc này, Diệp Thành mặc áo vải, tóc đen dài buông xõa, dung mạo đẹp trai, trên người không có khí tức, nhìn không khác gì người phàm. Nhưng không ai tin Diệp Thành đã biến thành người phàm, rõ ràng Diệp Thành đã trở nên quá cao siêu, mọi người không thể nhìn ra anh nông sâu thế nào.
"Sư phụ, người bế quan đã đột phá lên Thiên Quân rồi sao?"
Cuối cùng, vẫn là cô nhóc Lâm Cửu Nhi không nhịn được hỏi.
Mọi người lập tức dừng uống, vểnh tai lên nghe.
"Thiên Quân? Sư phụ còn chưa Hóa Anh, cách Thiên Quân vẫn còn xa lắm".
Diệp Thành gắp một miếng thịt ngựa tiên béo ngậy, thuận miệng đáp.
Trong khi Lâm Cửu Nhi thất vọng, đám tiên nhân Lữ Vân Trường thầm thở phào nhẹ nhõm, thì Diệp Thành lại nói từng chữ một: "Nhưng nếu có Thiên Quân đến đây, tôi phẩy tay là có thể trấn áp".
Nói xong, một luồng khí thế ngút trời tuôn ào ào từ người anh ra.
Mọi người chỉ cảm thấy Diệp Thành đang ngồi trên kia dường như từ một con rắn bình thường thoắt cái hóa thành chân long cửu thiên. Anh chiếm giữ trên đại điện, đôi mắt nhìn xuống chúng sinh. Luồng khí thế cắn nuốt thiên hạ kia còn đáng sợ hơn Phong Lung Thiên Quân năm đó. Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, mọi sinh mệnh đều không khỏi quỳ xuống, cúi đầu bái lạy về phía Thánh Thiên Cung. .
Ngôn Tình Sủng
"Vù!"
Khí tức này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lại Diệp Thành vẫn híp mắt cười gắp thức ăn, dường như không có chuyện gì xảy ra.
"Ặc!"
Các tiên nhân đều kinh ngạc.
Đám Lữ Vân Trường cúi đầu thật thấp, biết điều này có nghĩa là Diệp Thành không chỉ sở hữu sức mạnh đánh được Thiên Quân, mà còn hoàn toàn nắm trong tay luồng sức mạnh này.
"Chúng tôi chúc mừng Thiên Quân. Có Thiên Quân tọa trấn, Hoa Hạ ta sẽ mãi bình an, sừng sững vạn năm".
Lữ Vân Trường bước ra khỏi đám người, quỳ xuống hành lễ đầu tiên.
Sau đó, rất nhiều tiên nhân vội vàng ra khỏi bàn tiệc bái Diệp Thành.
Nhìn các tiên nhân trước kia còn kiêu ngạo không chịu phục tùng, bây giờ lại cung kính như thỏ trắng, lúc này Thẩm Minh Nhan mới biết, chỉ dựa vào quyền thế thì không thể thuần phục bọn họ. Cô nỗ lực ba năm nhưng những người này vẫn bằng mặt không bằng lòng, vậy mà Diệp Thành chỉ lộ mặt, đã khiến tất cả mọi người run sợ.
"Đây chính là sức mạnh, sức mạnh vô địch, mình cũng muốn có được nó".
Thẩm Minh Nhan không khỏi siết chặt nắm tay nhỏ bé.
"Đứng lên đi".
Diệp Thành không chút để ý, đến cảnh giới như anh hiện giờ, trong mắt anh làm gì còn đám người tông môn Thượng cổ này nữa?
Còn Lữ Vân Trường đã hưng phấn vô cùng, thần niệm kích động truyền âm.
"Khinh Vũ, Khinh Mộc, các con nhìn thấy chưa? Diệp Thiên Quân sắp bước lên đỉnh cao, trở thành chủ của tông môn sơn cốc xưa nay chưa từng có. Đây là đãi ngộ mà chỉ có Hiên Viên Đại Đế năm đó mới có thôi đấy".
"Nếu các con không nắm lấy cơ hội này, thì không biết có bao nhiêu người đẹp tuyệt sắc sẽ nhào tới, trèo lên giường của Diệp Thiên Quân, trong đó chắc chắn có không ít thiên nữ thượng tông và con gái chi chính của các thế gia. Đến lúc đó thì các con đã muộn rồi".
Hai chị em Lữ Khinh Vũ và Lữ Khinh Mộc bỗng mặt đỏ đến tận mang tai.
Lữ Khinh Vũ thì không nghĩ gì, cô ta có suy nghĩ trong sáng, biết Diệp Thành chỉ đang báo ơn mà thôi. Nhưng đôi mắt đẹp của Lữ Khinh Mộc thì lấp lánh, bỗng cảm thấy, cho dù làm vợ lẽ của người đàn ông như vậy thì cũng không phải điều khó chấp nhận lắm.
"Có thể đứng bên cạnh anh ấy, hưởng thụ ánh mắt của cả thế giới này thì sẽ hạnh phúc đến nhường nào chứ? Cho dù phải chia sẻ với người khác thì sao nào?"