Chương 865: Chém Chết Hạo Khải
Hạo Khải thốt lên từng câu từng chữ, đôi mắt tràn đầy ngọn lửa cháy rực, tức giận đến cùng cực mà cũng lạnh lẽo đến cùng cực, nguyền rủa ngay trước mặt mấy tỷ người dân của Địa Cầu.
Khoảnh khắc đó, cho dù là người Hoa Hạ hay là người phương Tây, dù là tu sĩ hay là người phàm, dù là người Tô Bắc hay người Yên Kinh, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sát ý và thù hận long trời lở đất trong lời nói của Hạo Khải.
"Có phải chúng ta đã mắc sai lầm lớn thật rồi không..."
Nhiều người tay chân rét run, đặc biệt là những người biết các thánh địa này có ý nghĩa như thế nào thì cảm thấy như có một chậu nước lạnh hắt xuống, toàn thân lạnh buốt.
"Diệp Thành, cậu có tội, cậu là tội nhân của loài người!"
Tất Tịnh Hồng đấm ngực gào khóc, trông như một người đàn bà chua ngoa.
Nhưng Diệp Thành chỉ cười lạnh: "Có bản lĩnh thì đợi làm được hẵng bốc phét, nếu không cũng chỉ là sự kêu gào của đám yếu ớt mà thôi, chẳng đáng một xu".
"Hừ!"
Hạo Khải hừ lạnh, quyển trục ngân hà đằng sau lưng hắn ta tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Diệp Thành, nghe nói mày cũng đã tu thành Kim Đan thần phẩm ở Thiên Hoang.
Nhưng mày không biết Kim Đan thần phẩm cũng có sự khác biệt giữa các đẳng cấp.
Kim đan thần phẩm mà mày tu được ở tinh vực bị lãng quên sao có thể giống với Kim Đan thần phẩm của Thần Tử một giáo phái lớn như tao được.
Hôm nay tao sẽ nghiền nát mày để cảnh cáo người của hành tinh này!"
Nói xong hắn ta liền bước ra.
"Ầm!"
"Cửu Thiên Ngân Hà" đằng sau hắn ta vô cùng rực rỡ, tỏa ra ánh sáng chói lọi kinh người.
Nó biến thành một luồng sáng xuyên qua cả trời đất, ánh sao trên đó mãnh liệt giao nhau, đè ép tới nỗi nhật nguyệt sụp đổ, núi sông đứt lìa, vô số người quỳ xuống đất run lẩy bẩy.
Ánh sáng đó tựa như kiếm, mang theo sức mạnh khủng khiếp như núi lao về phía Diệp Thành.
Uy lực của đòn đó khiến tất cả mọi người kinh hãi, nó gần như không hề thua kém một đòn của tu sĩ Nguyên Anh, ngay cả lão tổ Huyết tộc cũng phải thua kém.
"Đây chính là một vị Kim Đan thần phẩm chân chính".
Tất cả mọi người đều điên cuồng kêu lên trong lòng.
Đối mặt với một phép thần thông như thế này, tất cả pháp bảo, phép thần thông, đạo thể chỉ là vớ vẩn.
Nếu không có thiên bảo đỉnh cấp thì Chân Quân thông thường không thể nào đánh lại được, dù là Nguyên Anh cũng phải kiêng dè mấy phần.
"Diệp Thiên Quân có thể chắn được không?"
Vô số người đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, có lo lắng, có âu sầu, có nghi ngờ, có căng thẳng, cũng có sảng khoái.
Có thể nói, phàm là những người ngồi xem trên mạng hoặc qua ti vi thì đều nín thở.
Có rất nhiều người đoán rằng, Diệp Thành rất có khả năng sẽ lấy ra dị bảo tuyệt thế là át chủ bài, hoặc là tung ra phép thần thông bản mệnh của bản thân, như thế mới có thể chống lại phép thần thông bản mệnh của Hạo Khải.
Nhưng Diệp Thành chỉ cười nhạt.
Anh nhướng mày, để nhành cây khô dài hơn một thước trước ngực, sau đó nhẹ nhàng chém một kiếm ra:
"Phá!"
Nhát kiếm vô cùng bình thường, trông như học sinh tiểu học đang luyện kiếm, dùng những thứ đơn giản nhất như chém, chặt, vung, đâm.
Thậm chí nó còn không được coi là chiêu kiếm thuật, chỉ là những động tác cơ bản nhất.
Nhưng nhành cây khô đó tỏa ra ánh vàng kim thực rỡ, dễ dàng chém đứt quyển trục Cửu Thiên Tinh Hà dài trăm trượng kia thành hai nửa dễ dàng như dùng dao cắt bơ, không hề có chút trở ngại nào.
Ánh sáng khủng khiếp kịch liệt giao nhau, ánh sao chói lọi tựa như sóng to gió lớn, từng ngôi sao có sức mạnh ngang với sức mạnh của tu sĩ Kim Đan, phép thần thông sánh với một đòn của tu sĩ Kim Đan lại bị phá nát bởi nhành cây khô của Diệp Thành như một đứa trẻ dùng kiếm trúc chém đứt giấy.
Kiếm chém quyển trục xong thậm chí còn có sức mạnh tàn dư, sức mạnh vô hình lao về phía Hạo Khải.
"Phụt!"
Thần Tử dự khuyết của Vô Cực Tông này đã hộc ra một ngụm máu vì phép thần thông bản mệnh bị phá nát.
Hắn ta rơi xuống từ trên không trung, kim đan suýt nữa bị sức mạnh dư âm của nhát kiếm này đánh nát.
Mà vô số người xem, kể cả những đệ tử của những thánh địa lớn trên núi Phượng Hoàng đều trợn mắt há mồm không dám tin.
Diệp Thành chỉ thu kiếm lại, khoan thai nói: "Kim Đan thần phẩm? Tôi đã không còn là Kim Đan thần phẩm từ lâu rồi".
"Bốp!"
Khi Thần Tử dự khuyết Hạo Khải bị Diệp Thành chém một nhát rơi từ trên trời xuống, tất cả mọi người đều im thin thít.
Cả núi Phượng Hoàng, vô số đệ tử của Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đạo tràng Trường Sinh cứ như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng, họ muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt nổi nên lời.
Người ngoài không biết sự đáng sợ của Hạo Khải, nhưng bọn họ biết rất rõ.
Đó là người mạnh nhất trong các thánh địa tu luyện trừ các vị lão tổ lánh đời.
Cho dù lão tổ Huyết tộc đến thánh địa cũng cư xử ngang hàng với Hạo Khải, thậm chí còn hơi cung kính.
Dù sao Hạo Khải cũng đến từ Vô Cực Tông từ sâu trong biển sao, địa vị vô cùng cao quý, chỉ còn cách Nguyên Anh có nửa bước.
Nhưng một cường giả tuyệt thế như vậy lại bị Diệp Thành dùng một nhành cây khô rách nát phá vỡ phép thần thông bản mệnh?
"Aaaaaaaa!"
Hạo Khải điên cuồng kêu lên, mắt hắn ta đỏ vằn tơ máu.
Thất khiếu hắn ta chảy máu, màn sáng toàn thân kịch liệt rung lên như nước sôi đang phun trào, Kim Đan thần phẩm trong cơ thể thì nứt ra một khe hở.
Phép thần thông bản mệnh liên kết với kim đan, phép thần thông bị phá thì Hạo Khải cũng sẽ bị thương nặng.
Tuy không đến mức chết ngay tại trận nhưng tu vi bị giảm sút ba phần, suýt nữa không thể tiếp tục ngự không.
Nhưng ngay sau đó hắn ta đã nhanh chóng đứng vững, đôi mắt màu tím tỏa ra ánh sáng ma quái đáng sợ.
"Chết tiệt, Diệp Thành, mày dám phá phép thần thông của tao, tao với mày không đội trời chung!", Hạo Khải điên cuồng gào lên.
Nhát kiếm này của Diệp Thành đã khiến Kim Đan thần phẩm của hắn ta bị thương, ít nhất là khiến hắn ta không thể đột phá Nguyên Anh trong năm trăm năm.
Kim đan thần phẩm rất mạnh, nhưng cũng rất khó để khôi phục, ít nhất phải dùng bán thần dược đến thần dược thì hắn ta mới có cơ hội quay lại đỉnh cao.
Hạo Khải sao có thể không tức giận được, đây chính kẻ đã chém mất căn cơ đại đạo của hắn ta.
"Rắc rắc!"
Dường như chém phải một màn chắn vững chắc vô hình nào đó, nhưng ngay sau đó đã chém vỡ nó, trực tiếp chém thần hồn trong cơ thể Hạo Khải thành hai nửa.
"Không!"