Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333: Tôi mới là người cầm chuôi




Mọi người ngẩng lên nhìn thì lập tức giật mình, hóa ra người đang đứng ngoài cửa chính là Tần Hồng Sương với vẻ mặt tức giận.



“Chị hai, chị hãy nghe em nói…”, Tần Tuyết Dung định mở miệng khuyên thì thấy Tần Hồng Sương đỏ mắt, rơi lệ, chạy đi mà chẳng hề quay đầu lại.



Tần Chí Cường thấy thế thì bật dậy la lớn: “Tiêu rồi, cháu đi bắt em ấy về!”



Tần Tư Long cười lạnh, xua tay bảo: “Không cần, để nó chạy!”



Tần Chí Cường vội la lên: “Nếu vậy thì chẳng phải thằng nhóc sẽ biết sự thật sao ạ?”



“Không sao cả!”, người nói chính là Tần Thư Hoàn, trên mặt cậu ta là vẻ hưng phấn, người này hung tợn nói: “Dù anh ta biết thì đã sao, mọi chuyện đã ầm ĩ tới mức làm cả thế giới xôn xao chẳng lẽ anh ta còn có thể rút lui được sao?”



Mọi người nghe thế thì đều gật đầu. Đúng vậy, tuy lúc này chưa bắt đầu trận quyết chiến chưa bắt đầu nhưng các bên thế lực và cường giả đã bắt đầu chạy tới Hoa Hạ. Thậm chí các sòng bạc ngầm đã bắt đầu mở cược, nếu Diệp Thành rút lui lúc này, đừng nói Tiêu Nghĩa Tuyệt, những người này sẽ không đồng ý.



Tần Thư Hoàn cười lạnh: “Nếu giờ anh ta làm rùa đen rụt đầu thì e là từ đó, trên thế giới này không còn chỗ cho anh ta dung thân rồi!”



“Ha ha ha...”



Mọi người trong nhà họ Tần đều cười lớn...



Mà lúc này, trong biệt thự, Diệp Thành đang nhàn nhã ngắm nghía kiếm Tru Tinh.



“Hừ, ngày mốt giao chiến, anh còn ngồi đó chơi bời thảnh thơi thế sao!”



Aokawa Sakura không hài lòng, thật ra cô ta đã rất khâm phục anh nhưng ngoài miệng vẫn cứng miệng không chịu thua nên luôn tìm cơ hội xem thường anh, muốn thu hút sự chú ý của anh.



“Chỉ là một Tiêu Nghĩa Tuyệt thôi, có gì đáng sợ chứ! Tôi không dùng tay thì cũng thể đánh ông ta tan nát!”, Diệp Thành ngáp một cái, nằm xuống sofa, Aokawa Sayuri ngoan ngoãn ở cạnh bóp cẳng chân cho anh.



Aokawa Sakura phản bác: “Đồ mặt dày, Tiêu Nghĩa Tuyệt chính là Kiếm Thần được người đời công nhận. Thiên Vấn kiếm pháp của lão ta còn được vinh danh là tuyệt học có thể địch là Tinh Tà kiếm pháp, nếu anh chủ quan khinh địch thì chắc chắn sẽ thua!”



Diệp Thành nhún vai đáp: “Nhưng Tinh Tà kiếm pháp hoàn toàn chẳng lọt vào mắt xanh của tôi, thế thì càng không cần nói với Thiên Vấn kiếm pháp gì đó. Thứ tôi dạy chị của cô còn mạnh hơn cả nó đấy!”



Aokawa Sakura nghẹn lời, cô ta tận mắt nhìn thấy Diệp Thành coi Tinh Tà kiếm pháp như rác rưởi mà ném cho Lục Tinh Hà, bấy giờ cô ta mới nói:



“Anh thật sự có nhiều công pháp lợi hại vậy sao? Tôi không tin, trừ phi anh dạy tôi một cái?”



Diệp Thành bĩu môi: “Cô nói xong cuối cùng chẳng phải lộ bản chất rồi sao, cô nhóc này tư chất quá kém, tôi không nhận cô đâu!”



“Anh!”, Aokawa Sakura giận tới mức khó thở, cô ta chính là một trong những đệ tử của Ito Musashi, là người có thiên phú xuất sắc nhất, từ nhỏ cô ta đã quen việc nghe khen ngợi, không ngờ Diệp Thành lại chê bai như thế.



“Được rồi, được rồi, bớt tranh cãi đi!”



Thấy Aokawa Sakura bị bắt nạt, nước mắt lưng tròng, Liễu Băng Dao lại bưng trái cây đi tới, xoa dịu:



“Nói gì thì người ta cũng là Kiếm Thần nổi danh thiên hạ, anh không sợ sao?”



Cô ta vừa nói vừa xiên trái cây đút cho Diệp Thành, anh vừa nuốt một miếng thì bình tĩnh nói: “Người được gọi là Kiếm Thần nhiều lắm, ông ta thì là cái thá gì!”



Bên kia, Tần Hồng Sương vừa khóc lớn một trận, khi về biệt thự, thấy dáng vẻ Diệp Thành vẫn thảnh thơi như không hề có chuyện gì, nằm trên sofa một cách thoải mái thì bà ấy nhíu mày, tiến lên nói:



“Tiểu Thành, chúng ta đừng đấu nữa!”



“Hả?”, Diệp Thành ngẩng đầu, anh không tỏ ra kinh ngạc mà cười nói: “Mẹ, mẹ nghe thấy gì rồi?”



Sắc mặt Tần Hồng Sương rất khó nhìn, kể lại những gì mình vừa nghe một lần. Vừa nghe xong, một đám con gái nổi giận, Aokawa Sayuri chụp lấy roi Long Cốt, định đi tìm người nhà họ Tần để tính sổ.



Diệp Thành bình thản xua tay: “Bình tĩnh hết đi, trận quyết đấu này, tôi nhất định phải chiến, nếu không thì chẳng phải để anh hùng trong thiên hạ chế nhạo?”



Mấy người Tần Hồng Sương nghe vậy thì sắc mặt chẳng tốt hơn bao nhiêu. Giờ họ mới ý thực được là Diệp Thành đã rơi vào cái bẫy của nhà họ Tần, lúc này, cả thế giới đều đang chú ý trận quyết đấu này, dù anh không muốn ứng chiến thì cũng không được nữa rồi.



Diệp Thành lại tỏ ra trầm tĩnh một cách lạ thường: “Huống chi nếu tôi không đi thì vị kia sẽ đuổi tới tận đây. Tôi nói đúng không cô Đường Thi Vũ?”



Mọi người nghe thấy câu cuối thì đều ngước mắt nhìn cửa ra vào, quả nhiên họ lập tức thấy Đường Thi Vũ mặc quân trang, dáng người cao ráo đi vào với ánh mắt phức tạp.



“Không ngờ ngày này vẫn tới!”, Đường Thi Vũ khẽ nói.



Diệp Thành vẫn thản nhiên: “Từ ngày tôi giết Ito Musashi, không phải Long Đằng các người đã biết ngày này sẽ tới sao, lúc trước tâng tôi lên để hưởng đãi ngộ tốt, không phải định dùng thế lực Long Đằng để che chở tôi sao. Ha, nhưng không ngờ Tiêu Nghĩa Tuyệt người ta lại không hề nể mặt!”



Đường Thi Vũ khó xử gật đầu, trong mặt lộ ra cảm xúc khó tin, hiển nhiên lời của Diệp Thành nói đều đúng.



Mà anh thì vẫn bình tĩnh, phân tích lưu loát, ánh mắt sáng lên: “Hôm nay cô đến là để khuyên tôi dừng tay. Chỉ cần tôi chịu từ chối lời thách đấu, các người có thể bảo vệ tôi và người nhà của tôi phải không?”



Dù sao đời trước anh cũng là Đế (Vua) trong chúng Tiên, từng thấy không biết bao nhiêu cảnh lục đục, tôi lừa anh gạt rồi. Chút mưu kế vặt vãnh của nhà họ Tần sao có thể giấu được anh? Chỉ có điều, Diệp Thành không muốn nghĩ quá nhiều, dù sao anh cũng có sức mạnh, mặc kệ trăm kế ngàn mưu, một kiếm của anh đủ để chém nát tất cả, cần gì phải nói nhảm?



Đường Thi Vũ đã nói không ra lời, cô ta cứng đờ như bức tượng gỗ.



Trong lòng cô ta, Diệp Thành chỉ là kẻ mãng phu, tuy mạnh nhưng không đáng kính sợ. Mà hôm nay, Đường Thi Vũ mới thấy một mặt khác của Diệp Thành, đó là nhìn thấu hồng trần, là thần vương ngao du trời cao, bất cứ bí mật nào của thế gian cũng không thể qua mắt được anh.



Nói tới đây, Diệp Thành cười to ba tiếng: “Diệp Thành tôi là người ra sao, đâu còn cần các người che chở? Trở về báo cáo cho Tần Sương, tôi nhất định phải tham gia cuộc quyết đấu này, hơn nữa, nhất định tôi sẽ thắng!”



Diệp Thành chắp tay sau lưng, nhìn về phía biệt phủ nhà họ Tiêu, thần niệm như dải ngân hà tràn ra và một tia thần hồn sắc bén va chạm vào nhau. Đối phương như lưỡi kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, mộ kiếm và trường kiếm hòa thành một, khí thế to lớn.



Tinh thần hai người vừa va chạm nhưng Diệp Thành đã biết đối phương là ai, còn đối phương cũng đoán ra thân phận là Diệp Thành.



Đường Thi Vũ cắn răng nói: “Nhưng tất cả cũng chỉ là âm mưu quỷ kế của nhà họ Tần, chẳng lẽ anh bằng lòng trở thành đao trong tay họ?”



Diệp Thành vẫn chẳng nao núng: “Họ cho rằng tôi là đao nhưng trên thực tế, tôi mới là người cầm chuôi. Sở dĩ tôi tới cướp dâu, một là do Băng Dao là bạn tôi, tôi vốn không thể để cô ấy rơi vào hang cọp; hai là cho mẹ tôi chút thời gian, để bà ấy thấy rõ bộ mặt thật của nhà họ Tần!”



Nghe tới đó, Tần Hồng Sương giật mình, mấy ngày nay, bà ấy không ngừng khuyên nhủ Diệp Thành tha thứ cho nhà họ Tần nhưng không ngờ con trai đã nhìn rõ mọi hành động của nhà họ Tần, chỉ đang đợi chính bà ấy phát hiện thôi.



“Con trai, mẹ xin lỗi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK