"Vậy phải làm thế nào bây giờ? Có thể không đụng vào kiếm phù mà trực tiếp mở cửa ra không?"
Tiêu Dao nhíu mày, nói.
"Không thể nào. Cánh cửa của căn phòng tu luyện luôn là cấm chế quan trọng nhất của tông môn. Muốn đi vào thì phải có bí pháp hoặc là mệnh lệnh đặc biệt mới được. Cho dù là đệ tử của Tinh Hà Kiếm Cung thì cũng không thể, có lẽ chỉ có chưởng môn hoặc là thiếu chưởng môn của Tinh Hà Kiếm Cung năm đó mới có thể tự do ra vào..."
Bạch Vân Thường đang nói thì Diệp Thành giơ tay ra tiện tay bóc kiếm phù màu vàng xuống, sau đó lại tiện tay thu vào trong nhẫn không gian.
"Điều này...điều này..."
Bạch Vân Thường cảm thấy thế giới quan của mình đã đảo lộn hết cả. Mặt cô ta cứ như bị liên tiếp tát mười mấy cái bạt tai vậy, bỗng chốc đỏ bừng cả lên, nghẹn tới nỗi gần như không nói nổi.
"Sư phụ, cứ bóc xuống như vậy sao?"
Tào Hinh Toàn đứng bên cạnh tặc lưỡi, nói.
"Một tờ phù chú nhỏ nhoi mà thôi, không quá đáng sợ như mọi người nghĩ đâu".
Diệp Thành tùy ý nói.
Kiếm phù này đối với giới võ đạo Trái Đất hay người trong tông môn thượng cổ thì có thể là không thể giải được. Trừ khi tu vi có thể vượt qua tôn giả Thần Kiếm năm đó, hoặc là truyền nhân dòng chính của tôn giả Thần Kiếm, nếu không bất cứ ai chạm vào cũng sẽ chịu sự tấn công của kiếm phù.
Nhưng Diệp Thành là ai chứ? Anh là Tiên Đế độ kiếp chuyển thế, muốn phá giải cấm chế Nguyên Anh lập ra quá là đơn giản.
Nói xong Diệp Thành đẩy cửa đi vào
Bạch Vân Thường kìm nén, không nói ra nổi một câu nào, chỉ có thể ngơ ngác đi theo sau Diệp Thành. Cô ta có thể cảm thận được, mấy người Tào Hinh Toàn, Aokawa Sayuri đang cười trộm sau lưng. Nhưng Bạch Vân Thường nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, Diệp Thành rốt cuộc bóc kiếm phù xuống như thế nào.
"Chẳng lẽ người này không chỉ là truyền nhân của Tinh Hà Kiếm Cung mà còn là hậu duệ của dòng chính của tôn giả Thần Kiếm?"
Bạch Vân Thường đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kinh người.
Sau khi đẩy cửa ra thì bên trong chỉ là một căn nhà đá có phạm vi mười trượng mà thôi. Hiển nhiên là cho dù là tôn giả Thần Kiếm hay là chủ Kiếm Cung các đời thì cũng đều vô cùng giản dị.
"Wow, nhiều bảo vật quá".
Tào Hinh Toàn trợn to mắt, kinh ngạc cảm thán.
Trên đài có bày chín cái hộp ngọc, trong hộp ngọc có đựng từng thanh kiếm nhỏ. Những thanh kiếm nhỏ đó chất liệu đều vô cùng đặc biệt, vượt xa các phi kiếm bên ngoài, ít nhất cũng phải là linh bảo thượng phẩm.
"Chỉ là những phôi kiếm bán thành phẩm mà thôi, muốn luyện thành linh bảo thượng phẩm thực sự hoặc là tiến lên linh bảo thì ít nhất cần bảo dưỡng mấy chục năm".
Diệp Thành tùy tiện nhìn một cái rồi lạnh nhạt nói.
Đến cảnh giới như của anh thì ít nhất cũng phải dùng linh bảo thượng phẩm, hoặc là bảo vật cấp bậc tiên bảo. Những phôi kiếm này hoàn toàn không lọt được vào mắt xanh của anh.
"Lục Tinh Hà, Aokawa Sakura, hai người tu luyện kiếm đạo, lên đây lấy một thanh đi. Phải biết là con đường tu kiếm quan trọng nhất phải tinh chuẩn. Muốn tu thành kiếm thuật thượng phẩm, trở thành Hợp Đạo thậm chí là Kiếm Tiên phi thăng thì họ đều chọn cho mình một phi kiếm bản mệnh lúc ở cảnh giới Ngưng Đan, chưa bao giờ thay đổi".
Diệp Thành chắp tay sau lưng, nói.
"Vâng thưa Diệp Tiên sư".
"Rõ chưa chủ nhân".
Lục Tinh Hà, Aokawa Sakura đi lên trước khẽ cúi người, sau đó bắt đầu chọn.
Bạch Vân Thường đứng bên cạnh nghe mà tin run lên, năm chữ "quan trọng phải tinh chuẩn" quả thực đã chỉ rõ chân lý trên con đường tu kiếm. Khác hẳn với đó, Cổ Kiếm Môn tuy được xưng là kiếm phái hàng đầu của các tông môn thượng cổ nhưng trừ việc luyện phi kiếm thì chỉ tu các loại công pháp, kiếm thuật, vô cùng phức tạp, làm lẫn lộn hết cả lên.
"Thảo nào Từ An Dân điều khiển tiên kiếm Vấn Tình lại bị anh ta dùng tay không bẻ gãy. Người này tuy kiêu ngạo ngưng thực ra cũng rất có bản lĩnh, hiểu biết sâu rộng về tu hành".
Bạch Vân Thường không khỏi nhìn Diệp Thành bằng con mắt khác.
Mà lúc này ánh mắt của mọi người nhìn vào căn phòng thì thấy trên bục đá ở chỗ trong cùng có hai quyển sách đúc từ ngọc trên có khắc chữ.
Quyển bên trái là Phá Thiên Tinh Vân Kiếm Quyết, công pháp Thiên Quân mà đám người trong tông môn thượng cổ khao khát ước mong. Nhưng Diệp Thành trực tiếp đi qua, không thèm để ý đến quyển kiếm quyết đó mà tiện tay lấy quyển Tinh Hà ký sự bên cạnh lên giở ra xem.
"...Cuộc chiến Tiên Vẫn đã bùng nổ, thần linh bên ngoài xâm nhập, cuộc chiến kéo dài năm trăm năm, phái Tinh Hà ta chiến đấu tới nỗi chỉ còn lại một người một kiếm trên tay ta, hôm nay...quả là tuyệt vọng đến cùng cực!"
Mấy chục chữ mở đầu, chữ nào cũng khiến người ta khiếp đảm.
"Sư phụ, đây là gì vậy?"
Cái đầu nhỏ của Tào Hinh Toàn thò qua, thấy trên quyển sách ngọc toàn là chữ nguệch ngoạc như chim bay, không thể đọc hiểu.
"Một quyển ký sự thời thượng cổ, ghi lại một số chuyện của Tinh Hà Kiếm Cung". Diệp Thành vừa lật xem vừa tiện miệng nói.
Người viết đoạn mở đầu tên là Thiên Tuyệt. Chữ của người đó thấm đẫm sự bể dâu tang thương, khiến người ta theo từng dòng chữ mà như trở lại hàng vạn năm trước, thời đại mà các cuộc đại chiến nổ ra liên miên.
Lúc đỉnh cao nhất, Tinh Hà Kiếm Cung có ba nghìn đệ tử, cuối cùng chiến đấu tới nỗi chỉ còn một người một kiếm, toàn bộ chết hết chẳng còn ai, đó là sự tuyệt vọng đến mức nào cơ chứ. Thảo nào người tên Thiên Tuyệt này nói "phái Tinh Hà ta, tuyệt vọng đến cùng cực".
"Là Thiên Tuyệt Thiên Quân. Ông ấy là kiếm chủ cuối cùng của Tinh Hà Kiếm Cung. Nghe nói ông ấy đã theo các thần tiên thời thượng cổ rời khỏi thế giới của chúng ta rồi biến mất. Không ngờ nơi đây lại có tuyệt bút của ông ấy".
Bạch Vân Thường đi đến bên cạnh, giọng nói hơi kinh ngạc.
Diệp Thành không quan tâm cô ta mà tiếp tục lật xem.
Đằng sau là những chuyện lớn nhỏ trong Tinh Hà Kiếm Cung. Từ lúc bắt đầu, khi tôn giả Thần Kiếm sáng lập ra Tinh Hà Kiếm Cung cho đến cuối cùng, trải qua bao đời kiếm chủ, càng ngày lớn mạnh, tranh hùng với các môn phái lớn trong thiên hạ, mãi cho đến khi cuộc chiến Tiên Vẫn bùng nổ mới bị gián đoạn, bặt vô âm tín.
"Cuộc chiến Tiên Vẫn rốt cuộc là gì vậy?"
Diệp Thành nhíu mày nói.
"Cuộc chiến Tiên Vẫn nổ ra vào cuối thời thượng cổ. Vốn thiên địa đã thay đổi lớn, các thần tiên tu luyện rất vất vả, sau rồi lại bị kẻ địch từ bên ngoài xâm lăng. Cuối cùng khiến các tiên chết như ngả rạ, các thần bước vào thời kỳ cuối cùng. Chúng tôi nghi ngờ rằng liệu có phải các thần phương Tây, bao gồm cả các thánh của Tòa Thánh đánh tới đây...", Bạch Vân Thường nói tỉ mỉ.
Đây đều là những tin mà mọi người đều biết, cô ta cũng không sợ nói cho Diệp Thành.
"Các thần của phương Tây và cả Tòa Thánh?"
Diệp Thành khẽ nhíu mày.
Đến cảnh giới của anh, ngạo nghễ nhìn thế gian, tầm mắt xa rộng vượt xa sức tưởng tượng của Bạch Vân Thường. Cho dù chỉ thông qua một số tin tức vụn vặt anh cũng có thể nhìn xuyên qua màn sương mù của lịch sử.
"Hàng vạn năm trước, linh khí trên Trái Đất bắt đầu khô cạn. Cho dù là các tiên ở phương Đông hay các thần ở phương Tây quả thực đều tranh giành môi trường tu luyện, cuộc chiến liền bùng nổ. Nhưng cuộc chiến tranh này tuyệt đối không thể đánh nhau tới nỗi mà các Thiên Quân đề chết, Tinh Hà Kiếm Cung chỉ còn sót lại một người".
"Cái nơi 'bên ngoài' này tuyệt đối không phải là chỉ phương Tây hay Tòa Thánh, mà rất có thể là..."
Ánh mắt Diệp Thành ngưng đọng lại, trong đầu anh xẹt qua bóng dáng Minh Sương. Nhưng anh lại lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
Cho dù là kẻ đến từ dị giới hay là sinh vật ngoài hành tinh, hoặc là thần linh dị giới thì kiếp trước Diệp Thành đã gặp nhiều rồi, không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng quyển Tinh Hà ký sự này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong anh.
"Một quyển ký sự thời thượng cổ, ghi lại một số chuyện của Tinh Hà Kiếm Cung". Diệp Thành vừa lật xem vừa tiện miệng nói.
Người viết đoạn mở đầu tên là Thiên Tuyệt. Chữ của người đó thấm đẫm sự bể dâu tang thương, khiến người ta theo từng dòng chữ mà như trở lại hàng vạn năm trước, thời đại mà các cuộc đại chiến nổ ra liên miên.
Lúc đỉnh cao nhất, Tinh Hà Kiếm Cung có ba nghìn đệ tử, cuối cùng chiến đấu tới nỗi chỉ còn một người một kiếm, toàn bộ chết hết chẳng còn ai, đó là sự tuyệt vọng đến mức nào cơ chứ. Thảo nào người tên Thiên Tuyệt này nói "phái Tinh Hà ta, tuyệt vọng đến cùng cực".
"Là Thiên Tuyệt Thiên Quân. Ông ấy là kiếm chủ cuối cùng của Tinh Hà Kiếm Cung. Nghe nói ông ấy đã theo các thần tiên thời thượng cổ rời khỏi thế giới của chúng ta rồi biến mất. Không ngờ nơi đây lại có tuyệt bút của ông ấy".
Bạch Vân Thường đi đến bên cạnh, giọng nói hơi kinh ngạc.
Diệp Thành không quan tâm cô ta mà tiếp tục lật xem.
Đằng sau là những chuyện lớn nhỏ trong Tinh Hà Kiếm Cung. Từ lúc bắt đầu, khi tôn giả Thần Kiếm sáng lập ra Tinh Hà Kiếm Cung cho đến cuối cùng, trải qua bao đời kiếm chủ, càng ngày lớn mạnh, tranh hùng với các môn phái lớn trong thiên hạ, mãi cho đến khi cuộc chiến Tiên Vẫn bùng nổ mới bị gián đoạn, bặt vô âm tín.
"Cuộc chiến Tiên Vẫn rốt cuộc là gì vậy?"
Diệp Thành nhíu mày nói.
"Cuộc chiến Tiên Vẫn nổ ra vào cuối thời thượng cổ. Vốn thiên địa đã thay đổi lớn, các thần tiên tu luyện rất vất vả, sau rồi lại bị kẻ địch từ bên ngoài xâm lăng. Cuối cùng khiến các tiên chết như ngả rạ, các thần bước vào thời kỳ cuối cùng. Chúng tôi nghi ngờ rằng liệu có phải các thần phương Tây, bao gồm cả các thánh của Tòa Thánh đánh tới đây...", Bạch Vân Thường nói tỉ mỉ.
Đây đều là những tin mà mọi người đều biết, cô ta cũng không sợ nói cho Diệp Thành.
"Các thần của phương Tây và cả Tòa Thánh?"
Diệp Thành khẽ nhíu mày.
Đến cảnh giới của anh, ngạo nghễ nhìn thế gian, tầm mắt xa rộng vượt xa sức tưởng tượng của Bạch Vân Thường. Cho dù chỉ thông qua một số tin tức vụn vặt anh cũng có thể nhìn xuyên qua màn sương mù của lịch sử.
"Hàng vạn năm trước, linh khí trên Trái Đất bắt đầu khô cạn. Cho dù là các tiên ở phương Đông hay các thần ở phương Tây quả thực đều tranh giành môi trường tu luyện, cuộc chiến liền bùng nổ. Nhưng cuộc chiến tranh này tuyệt đối không thể đánh nhau tới nỗi mà các Thiên Quân đề chết, Tinh Hà Kiếm Cung chỉ còn sót lại một người".
"Cái nơi 'bên ngoài' này tuyệt đối không phải là chỉ phương Tây hay Tòa Thánh, mà rất có thể là..."
Ánh mắt Diệp Thành ngưng đọng lại, trong đầu anh xẹt qua bóng dáng Minh Sương. Nhưng anh lại lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
Cho dù là kẻ đến từ dị giới hay là sinh vật ngoài hành tinh, hoặc là thần linh dị giới thì kiếp trước Diệp Thành đã gặp nhiều rồi, không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng quyển Tinh Hà ký sự này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong anh.
Năm đó bên ngoài có thể xâm nhập vào, vậy hàng vạn năm sau ai biết chúng có còn đến hay không? Đặc biệt là lúc này linh khí trên Trái Đất đã khôi phục lại, chắc chắn sẽ dẫn đám người đó đến.
Ngay cả Nguyên Anh cũng chết, có thể thấy bên ngoài chắc chắn có cường giả Nguyên Anh hoặc thậm chí là trên cả Nguyên Anh!