“Oành!”
Diệp Thành loay hoay mãi một lúc sau mớ có thể dẫn ngọn lửa dưới đất lên.
Những đứa trẻ bảy tám tuổi này vẫn còn chưa nắm vững được chân hỏa, linh viêm, chỉ có thể dựa vào lửa của địa mạch, vẫn còn may là Thần Đan Môn đã có sẵn địa hỏa, bọn nhỏ chỉ cần dùng pháp thuật khống chế lửa là được.
“Không ngờ được phương pháp luyện đan thượng cổ này lại phiền phức đến thế. Chẳng khác gì ở thời nguyên thủy tìm gỗ để tạo ra lửa cả”.
Diệp Thành lắc đầu thở dài, anh cho dù là bậc thầy trong luyện đan thuật, cũng hiểu được làm sao để có thể búng tay sinh lửa, có pháp môn ngưng đan, nhưng lại không ngờ được đám người này vẫn còn dùng phương pháp cổ xưa như thế này, cho nên quãng thời gian này mới khiến cho anh chật vật nãy giờ, cuối cùng lại bị người khác khinh thường như thế.
Quả thật là ếch ngồi đáy giếng, từ thủ pháp cơ bản nhất liền có thể nhìn ra thuật luyện đan của tông môn thượng cổ vô cùng lạc hậu. Chẳng trách anh chỉ cần dùng một phần ngàn bản lĩnh đã có thể đánh bại mấy tông sư luyện đan kia.
Sau khi thắp lên địa hỏa và mở lò luyện đan, Diệp Thành nhàn nhã đi xuống, vừa điều khiển nhiệt độ của lửa vừa quan sát mọi thứ xung quanh, vô tình nhìn thấy một cô bé khoảng bảy tám tuổi vô cùng xinh xắn đáng yêu, mồ hôi đầm đìa chảy khắp người nhưng cho dù làm thế nào đi nữa cũng không thể thắp lên được địa hỏa.
Sau khi những người xung quanh đã bắt đầu luyện đan, địa hỏa của cô bé vẫn chưa được thắp lên, cô bé sốt ruột đến mức khóc lớn.
Diệp Thành buồn cười, âm thầm truyền âm nói: “Thủ pháp để khống chế địa hỏa sai rồi, khi kết pháp ấn thứ ba, ngón trỏ xoay về phía sau, ngón cái duỗi thẳng”.
“A?”
Cô nhóc kia sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy Diệp Thành nháy mắt với mình, nhất thời kinh hãi cúi gằm xuống. Khi đang khảo thí đan sư, không cho phép dùng thần niệm truyền âm, đây là gian lận, nếu bị giám khảo phát hiện sẽ ngay lập tức bị đuổi khỏi đài luyện đan, không bao giờ được quay lại nơi đây nữa.
Nhưng các giám khảo cũng không thể ngờ được, chỉ là một lần khảo thí cấp một, đường đường là một Tiên Đế lại gian lận như thế.
Theo phương pháp của Diệp Thành, cô gái nhỏ cuối cùng cũng có thể thắp lên được ngọn lửa, không nhịn được mà cảm kích nhìn về phía Diệp Thành.
Đợi khi khảo thí kết thúc.
Khảo quan rất cẩn thận lấy viên thuốc ra, từ từ quan sát, xác định được Diệp Thành thật sự luyện thành Luyện Khí Đan, sắc mặt nhất thời có chút không thoải mái. Xác nhận Diệp Thành thông qua, nhưng Diệp Thành lại bị đánh giá điểm hạ hạ phẩm.
Diệp Thành trở thành đan sư cấp một.
Tiếp theo là thời gian khảo thí cấp hai, Diệp Thành lại lần nữa gặp lại cô nhóc kia, ngay sau đó đã ở cùng một chỗ với vô nhóc, biết tên cô bé là Linh Linh, đến từ một huyện thành nhỏ ở bên cạnh thành phố Thần Đan, đi cùng với ông nội tham gia khảo thí của Thần Đan Môn lần này. Ông nội của cô bé cũng là một đại sư luyện đan có tiếng.
Nhìn thấy Diệp Thành thông qua được khảo thí cấp một, nhiều người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng hầu như tất cả mọi người ở đây đều coi như đó là điều hiển nhiên.
Đan sư ở ba cấp đầu tiên đều vô cùng dễ dàng có thể thông qua. Để thí sinh luyện các loại đan dược cơ bản như Luyện Khí Đan, Trúc Cơ Đan, Nguyên Linh Đan… Mãi đến cấp bốn mới được coi là luyện đan sư chân chính.
“Đan dược này cho dù có để cho tu sĩ luyện chế Trúc Cơ Đan sơ kỳ cũng có thể luyện chế được. Tôi thấy tên nhóc này chắc chắn chỉ có thể dừng lại ở cấp ba”.
Một đan sư cấp bốn có thân hình cao gầy khinh thường nói.
Người xung quanh đều gật đầu tán thành.
Khảo hạch cấp hai yêu cầu luyện ra ba viên Luyện Khí Đan, Diệp Thành lại lần nữa thông qua, cho điểm trung phẩm.
Khảo hạch cấp ba độ khó có chút gia tăng, yêu cầu luyện ra một lò Luyện Khí Đan, đồng thời chỉ được dùng một phần nguyên liệu để luyện đan. Diệp Thành cũng thuận lợi thông qua, được đánh giá điểm hạ thượng phẩm.
Lần này tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ.
Khảo thí càng ngày càng khó, điểm của Diệp Thành không giảm mà lại tăng lên. Từ điểm hạ hạ phẩm cho đến điểm hạ thượng phẩm, lẽ nào người này chính là kẻ giả heo ăn thịt hổ?
“Tôi dám cá, tên nhóc này nhiều nhất chỉ có thể lên đến cấp bốn, tuyệt đối không thông qua nổi tứ phẩm”.
Người thanh niên là đan sư cấp bốn có thân hình cao gầy hét lớn muốn đặt cược, lại đặt cho chính mình năm trăm viên linh thạch. Những người xung quanh không có một ai cược cùng với gã, hầu như tất cả mọi người đều nhận định lời gã nói là thật, chỉ có một vài người muốn thử đặt cược vận may, nhanh chóng hạ tiền cược xuống.
“Anh gì ơi, lúc nãy em cảm ơn anh nhiều, anh có định tiếp tục khảo thí nữa không?”
Cô bé Linh Linh chớp chớp đôi mắt to tròn và nói với giọng vô cùng đáng yêu.
“Chắc chắn rồi”.
Diệp Thành cười đáp.
“Vâng, thế thì Linh Linh ở bên cạnh cổ vcũ cho anh nhé”.
Cô bé cười tươi như hoa, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Đến khảo thí cấp bốn, bầu không khí ngay lập tức trở nên nghiêm túc đến lạ thường. Người tham gia khảo thí của các vòng trước không có ai dưới mười tuổi cả, hầu hết tất cả mọi người ở độ tuổi khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mũi nghiêm túc, hơi thở trầm ổn bình tĩnh.
Đan sư cấp bốn đã có thể gọi là luyện đan sư chân chính rồi.
Lần này yêu cầu luyện đan cũng không phải là Luyện Khí Đan nữa mà là hạ phẩm linh đan chân chính là Ngưng Lộ Đan.
Đây là loại đan được nổi tiếng dùng để luyện thể, chủ yếu dùng để tăng cường thể chất, rèn luyện xương cốt, làm cho ba trăm sau mươi lăm thanh xương trong người cứng như sắt thép. Là đan dược rất cần thiết cho quá trình luyện thể ở các tông môn.
“Mở thắp lửa, cho dược liệu vào”.
“Huyền Hoa Thảo, Thanh Quả, giọt sương Linh Châu…”
Diệp Thành làm quen với cách thức này một cách dễ dàng, sau khi mở lò luyện đan, anh đặt thêm một món đồ vào trong đó.khi số lần luyện đan tăng lên, anh sử dụng các thủ pháp luyện đan cấp thấp càng ngày càng thành thục.
Đối với đại tông sư luyện đan như Diệp Thành thì đan thuật cũng chỉ là trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Chỉ cần học được thủ pháp thì cho dù là luyện ra Luyện Khí Đan cơ bản nhất hay là luyện ra thần đan tối cao vô thượng cũng không có khác biệt gì cả. kết quả là trên đài thi đã xuất hiện một tình huống bất ngờ.
Mọi người ở trong phòng khảo thí ai nấy đều lo lắng chậm rãi luyện đan, mồ hôi chảy khắp người, nhưng Diệp Thành ung dung thư thái luyện đan như đang đi dạo trong nhà mình vậy.
Màn trình diễn của anh thậm chí còn thu hút được sự quan tâm của các trưởng lão Thần Đan Môn.
Cuối cùng khi kết quả khảo thí được đưa ra. Diệp Thành trong ánh mắt kinh ngạc của giám khảo, luyện ra một viên Ngưng Lộ Đan hoàn chỉnh, điểm của lần thi này là trung thượng, cao hơn ba cấp so với kết quả hạ thượng lần trước.
“Chuyện này không thể nào xảy ra được”.
Người thanh niên cao gầy vừa mới đặt cược Diệp Thành dừng lại ở cấp ba, lúc này ánh mắt như muốn nứt ra, lăp bắp nói không ra hơi.
“Thua rồi thì mau đưa tiền đây”. Những người trông chờ vào vận may lúc trước vui mừng đòi tiền từ gã.
Sau khi lấy ra ba ngàn linh thạch trong đau đớn, đan sư cao gầy lại nghiến răng nói: “Chẳng lẽ cậu ta còn có thể liên tục đột phá ngũ cấp năm hay sao? Lần này ông đây đích thân ra tay đánh lén cậu ta”.
Lần khảo thí cấp năm, yêu cầu luyện ra một lò Ngưng Lộ Đan, đồng thời chỉ có thể luyện trong vòng nửa giờ mà thôi.
Mười lăm phút sau, Diệp Thành đã sớm hoàn thành, lần nữa đạt được đánh giá “trung thượng phẩm”, thành công trở thành đan sư cấp năm.
Ngược lại thì đan sư cao gầy vừa mới buông lời chế nhạo Diệp Thành lại bị anh kích thích một lần nữa, biểu hiện ra sự thất bại chán nản, luyện ra một lò phế đan, thăng cấp thất bại, khi gã ủ rũ rời khỏi phòng thi, tất cả mọi người đều la hét khó chịu khiến cho gã cảm thấy vô cùng mất mặt, trốn chui trốn lủi chạy nhanh ra ngoài.
Khảo thí cấp sáu ngay sau đó, Diệp Thành lại lần nữa thận lợi thông qua, đánh giá lần này vẫn là trung thượng phẩm.
Và khi anh vượt qua khảo thí cấp bảy thi đánh giá về anh đã thăng cấp trở thành thượng hạ phẩm. Khiến cho tất cả mọi người ở hội trường đều cảm thấy không thể tin tưởng nổi, bao gồm môn chủ, các vị trưởng lão và tất cả các thiên tài, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Diệp Thành.
Trong khán đài, trong ánh mắt kinh ngạc chấn động của tất cả mọi người, trước vẻ mặt kinh ngạc của một số thiên tài và sự chú ý của những người lãnh đạo Thần Đan Môn, chiếc áo bào dài màu xanh của Diệp Thành liên tục bay phấp phới trong gió, mái tóc bay bay, phong thái vô cùng bình tĩnh thoải mái. Trước cái nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người, anh từ từ bước tới địa điểm bắt đầu khảo thí cấp tám.
Khảo thí vẫn diễn ra, nhưng màn trình diễn của anh lúc này chỉ mới bắt đầu!
Đan sư tổng cộng chia thành chín cấp, sau cấp bảy chính là một tầng giới hạn vô cùng khó có thể vượt qua, đã được gọi là luyện đan sư cấp cao rồi. Đến được trình độ này thì đan sư sẽ có khác biệt rất to lớn so với người tu tiên.
Cùng một viên linh đan, được luyện trong tay người tu tiên và đan sư, kết quả chắc chắn sẽ khác biệt vô cùng lớn. Người tu tiên chỉ có thể luyện ra một hai viên, còn đan sư có thể luyện ra cả một lò đan dược, hơn nữa hiệu quả vượt xa so với người tu tiên luyện rất nhiều.
Đây chính là chuyên môn của từng ngành khác nhau!