Đinh Lương Tài cắn chặt răng, nói khẽ: "Sau khi tôi theo cô về Đảo Quốc thì sẽ bị giết đúng không?"
Aokawa Sayuri cười nhẹ, nói: "Tôi nói là sau khi đưa anh về tôi sẽ tiếp đãi anh thật tử tế, anh có tin không?"
Sắc mặt Đinh Lương Tài tối sầm, đột nhiên quát to một tiếng: "Được! Cô thả cô ấy, tôi đi theo cô!"
Kỷ Quân Lan trợn to mắt, miệng phát ra tiếng "ô ô" nhưng không thể nói được. Võ sĩ Đảo Quốc đứng bên cạnh thì thấy thì chợt kêu lên một tiếng, giơ chân đá một cú.
Sắc mặt Đinh Lương Tài dữ tợn, quát to: "Dừng tay!"
Võ sĩ Đảo Quốc kia còn không hiểu tiếng Hoa Hạ, sao có thể dừng lại được. Nhưng ánh mắt Aokawa Sayuri thì ngưng tụ lại, cô ta giơ bàn tay ngọc ngà lên khống chế võ sĩ kia để hắn ta không thể hạ chân xuống được.
Đinh Lương Tài cắn răng, nói: "Cô thả cô ấy đi, tôi đi theo cô".
Aokawa Sayuri cười tươi rói. Cô ta vỗ tay, hai vệ sĩ Đảo Quốc kia liền cắt đứt dây trói trên người Kỷ Quân Lan. Cô ta vừa được tự do liền lăn lê bò toài về phía Đinh Lương Tài.
Đinh Lương Tài ôm cô ta một lúc rồi vội vàng nói: "Mau đi đi!"
Kỷ Quân Lan khẽ nói: "Không phải anh rất lợi hại sao? Mau đưa em chạy đi".
Đinh Lương Tài cười khổ. Ngày hôm đó anh ta đã cố ý thử, sức mạnh đó đã biến mất không còn tung tích, hoàn toàn không dùng được, nếu không sao hôm nay lại phải chịu khống chế như vậy chứ?
Thế nên anh ta chỉ có thể nói nhỏ: "Em mau đi đi, nếu không thì không kịp đâu".
Bình thường Kỷ Quân Lan rộng rãi hào sảng như đàn ông, lúc này lại khóc lóc thảm thiết, lộ ra dáng vẻ cô gái yếu đuối, sống chết không muốn rời đi.
Đinh Lương Tài cảm động, nhưng cũng vô cùng sốt ruột, chỉ có thể đẩy mạnh cô ta ra rồi quát to: "Mau đi đi!"
Sau một hồi như vậy, Fujiwara Shinji đã thấy nghi ngờ. Hắn híp mắt đánh giá hai người này, đột nhiên lóe lên đến bên cạnh Đinh Lương Tài rồi giơ đao ra định đâm.
Trong mắt Kỷ Quân Lan, nhát đao này nhanh như tia chớp, hoàn toàn không kịp tránh đi, may mà Đinh Lương Tài phản ứng nhanh bảo vệ cô ta vào lòng nên mới thoát được.
Đinh Lương Tài thì lại không may mắn như vậy. Anh ta bị đao của Fujiwara Shinji chém vào bụng, đau khổ ngã trên mặt đất, trợn trừng mắt quát to: "Các người nói lời không giữ lời, đã nói là tôi đi theo các người thì các người sẽ thả cho cô ấy đi mà!"
Fujiwara Shinji gầm lên giận dữ: "Giờ còn cần anh làm cái thá gì! Tên này hoàn toàn không phải đại sư võ đạo!"
Aokawa Sayuri kinh ngạc, nói với giọng không thể tin được: "Sao, sao có thể như vậy được?"
Sắc mặt Fujiwara Shinji rất khó coi, nói: "Nhát đao vừa nãy của tôi còn chưa dùng đến ba phần lực. Đừng nói là đại sư võ đạo, ngay cả võ sĩ bình thường cũng có thể tránh được, nhưng tên này chỉ có thể dùng cơ thể để đỡ".
"Anh ta hoàn toàn không biết võ đạo, chỉ là một người bình thường mà thôi!"
Aokawa Sayuri nghe vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, nếu cô ta không thể kiếm được đại sư võ đạo làm Thức Thần thì địa vị trong gia tộc của cô ta sẽ rơi xuống dưới đáy, thậm chí bị người khác thay thế!
Trong cơn tức giận, cô ta quát to: "Giết hết hai kẻ này cho tôi!"
Fujiwara Shinji nghe thấy thì cười gằn giơ thanh trường đao lên. Sắc mặt Đinh Lương Tài trắng bệch, nhưng vẫn kiên định che trước mặt Kỷ Quân Lan. Tuy có thể Kỷ Quân Lan hơi run rẩy nhưng cô ta vẫn thản nhiên, ôm chặt người đàm ông trước mặt.
"Rầm!"
Một tiếng vang rền vang lên, Đinh Lương Tài kinh ngạc mở to mắt thì thấy mình chẳng sao cả. Anh ta lại vội vàng nhìn Kỷ Quân Lan trong lòng, phát hiện cô ta cũng không việc gì.
Lúc này anh ta ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người hao gầy đã đứng trước mặt mình không biết từ lúc nào, liền kinh ngạc kêu lên: "A Thành?"
Diệp Thành thấy bạn mình không sao thì đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng vẫn lạnh nhạt dặn dò: "Hai người đi trước đi".
Đinh Lương Tài vẫn hơi do dự, nhưng Kỷ Quân Lan thì biết bản lĩnh của Diệp Tiên sư nên không hề do dự, đỡ Đinh Lương Tài dậy. Hai người đã rời khỏi sơn trang rất nhanh.
Sắc mặt Aokawa Sayuri trở nên khó coi. Cô ta híp mắt đánh giá Diệp Thành hồi lâu rồi mới nói: "Xem ra tôi đã nhìn lầm, cao thủ thực sự lại là người không nổi bật nhất!"
Diệp Thành cười lạnh, nói: "Cô đã nhìn lầm quá nhiều chuyện rồi".
Kể từ hôm đó khi cảm nhận được luồng hơi thở kỳ lạ trên người Aokawa Sayuri, anh liền dùng một tia thần niệm để giám sát cô gái này, phát hiện cô ta định ra tay với Đinh Lương Tài thì liền chạy ngay tới đây.
Vừa nãy Đinh Lương Tài đột nhiên thoát khỏi sự mê hoặc cũng là do anh ra tay giúp đỡ. Sau đó anh mãi không xuất hiện là để cho hai người kia nhận ra tình cảm thật lòng. Giờ họ cũng coi như là trong hoạn nạn mới biết chân tình rồi, cũng đếm lượt anh thu dọn tàn cục.
Aokawa Sayuri kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại thấy hứng thú. Người đàn ông này chỉ dùng một chiêu đã đánh lui Fujiwara Shinji, vậy tất nhiên là thực lực còn phải cao hơn cả đại sư võ đạo. Xem ra ông trời vẫn chưa từ bỏ cô ta, tuy nhìn lầm nhưng vẫn đưa một đại sư võ đạo lên đến tận cửa!
Đôi mắt cô ta ngưng tụ lại, mái tóc đen lay động dù chẳng có gió. Bộ quần áo màu trắng cũng tung bay, ngay cả nền nhà xung quanh cũng ngưng tụ sương trắng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đồng thời, bọt bắn lên tung tóe trong cái đầm trong trang viên, cứ như có bom rơi xuống hồ. Một bóng người lao lên trời, vọt lên mấy chục mét trên không trung rồi đáp xuống đất. Bậc thang gỗ bị giẫm tạo thành dấu chân sâu hoắm.
Đây chính là Fujiwara Shinji vừa bị đánh bay ra.
Người hắn ướt đẫm, tóc dính hết vào da, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành như một con sói đói.
"Đồ khốn kiếp! Tao phải giết mày!"
Mặt Fujiwara Shinji tái xanh, mắt sung huyết, đôi chân đan chéo vài nhau, trước sau giao nhau. Bàn tay hắn dựng đứng lên, cạnh bàn tay sắc lẹm như dao. Hắn bật mạnh lên, trong thoáng chốc người hắn đã từ cực động hóa thành cực tĩnh, lao nhanh về phía Diệp Thành.
Kể từ khi hắn bái ngài Saito làm sư phụ, đã bao giờ hắn thảm hại thế này? Hắn tức điên lên, liền nhảy ra từ trong nước muốn giết Diệp Thành để rửa nỗi nhục và thất bại này.
Fujiwara Shinji dù sao cũng là cao thủ có nội lực hùng hậu. Kiếm đạo của Đảo Quốc không chỉ tu nội công của Hoa Hạ mà còn chú trọng tốc độ và kỹ thuật dùng kiếm. Có một số chiêu kiếm có sức mạnh bộc phát cực kỳ lớn, thận chí lực sát thương có thể vượt xa võ đạo Hoa Hạ, lúc này Fujiwara Shinji đang dùng chiêu này.
Lúc này trong mỗi một huyệt, mỗi một kinh mạch của hắn, từng tấc máu thịt của hắn đều bộc phát ra sức mạnh trước nay chưa từng có. Tim hắn đập như điên, truyền một lượng lớn máu cho toàn thân. Gân xanh trên người hắn giao nhau loạn xạ, cơ bắp phình lên to tướng. Quần áo ướt sững của hắn nứt toác ra. Fujiwara Shinji đã lao đến phăng phăng như đầu xe lửa.
Hai tay hắn cầm trường đao, cảm thấy người và đao đã hòa làm một thể đạt đến cảnh giới cao nhất trước nay chưa từng có.
Một đao chém...xé gió mà đến!
- ------------------