Phong Lung Thiên Quân biến sắc, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt rung động và tham lam.
“Dù là thời đại thượng cổ, thần thể chỉ là thứ trong truyền thuyết! Nghe nói ở chỗ sâu của sao trời, chỉ tông môn và chủng tộc mạnh mẽ nhất mới nắm giữ được bí pháp này, có đủ loại phương pháp tạo thần thể, đúng là trời không quên ta!”
Phong Lung Thiên Quân chợt cười lớn.
Lão ta không biết, giờ Diệp Thành đã có ba đại thần thể trên thân, cũng không phải là thần thể bình thường. Nhưng cho dù là phương pháp tạo thần thể kém nhất, miễn là Phong Lung Thiên Quân tìm được, lão ta có thể dựa vào nó để sống thêm mấy trăm hay hơn nghìn năm nữa, thậm chí có thể đột phá Nguyên Anh, chạm tới cảnh giới cao nhất trong truyền thuyết!
“Ranh con, ta vốn chỉ muốn giết cậu nhưng giờ ta muốn rút thần hồn của cậu ra, từ từ thẩm vấn, ép ra bí mật”, ánh mắt Phong Lung Thiên Quân âm u, trầm giọng nói.
Thần thể chính là bí mật to lớn!
Phong Lung Thiên Quân tin rằng trên người Diệp Thành có những công pháp kinh thế khác. Lão ta trấn giữ tông môn thượng cổ mấy nghìn năm, không ngờ trước khi chết thì tìm được ơn trên trời ban này. Nếu như bị những tông môn ở hệ ngân hà biết thì cũng có thể tạo ra một cuộc chiến gay go.
“Hừ, làm không được đâu!”
Diệp Thành cười lạnh một tiếng, vươn tay, ánh sáng năm màu, đỏ đen xanh trắng vàng ngưng tụ thành một trụ sét, đánh xuống mạnh mẽ, đó đúng là Thanh Long Diệt Ma Thần Lôi.
“Lại là một tiên thuật lợi hại!”
Hai mắt Phong Lung Thiên Quân sáng rực, càng tỏ ra tham lam.
Hai tay lão ta chụm lại, chiến giáp Huyền Kim đột nhiên tách ra tia sáng đen, những tia sáng này mang theo năng lượng to lớn, có thể giết cả một Chân Quân. Ánh sáng màu đen chói mắt lại tạo thành một kiếm quang màu vàng đen, bay vút tới.
Đó là chân nguyên Nguyên Anh của Phong Lung Thiên Quân, khi tu thành Nguyên Anh, chân nguyên được nghìn búa rèn trăm cái, ngưng tụ tới cực điểm, hơn xa Xuất Khiếu, có thể chém tất cả.
“Ầm...”
Thần lôi diệt ma đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lúc này đã bị ngăn chặn. Dù mới bắt đầu, nó đã đánh tan một khoảng lớn ánh sáng màu đen nhưng chân nguyên của Phong Lung Thiên Quân lại như vô cùng vô tận, tia sáng như kiếm, tầng tầng không dứt.
“Mở!”
Hai tay Phong Lung Thiên Quân kéo ra một kiếm quang màu vàng dài ba trượng, chém từ trên xuống, Diệp Thành bị một kiếm của lão ta chém ra ngoài mấy nghìn trượng, kéo lê thành một dấu vết dài trên đất, như là vết nứt.
“Quỳ xuống đi, phục tùng ta, ta sẽ cho cậu bất tử!”
Phong Lung Thiên Quân đạp lên không gian tiến đến.
“Ông xứng sao!”
Diệp Thành lại nhào lên, dù trên người có một vết chém dài, kéo từ vai trái tới đùi phải, cả người suýt bổ đôi, lộ ra cả nội tạng, bị thương nặng sắp chết nhưng chiến ý vẫn hừng hực, không hề lùi bước.
“Ầm ầm...”
Khí huyết sôi sục, Hải Hoàng của Diệp Thành hiện ra, trở lại đỉnh phong, sau đó anh lại lao về phía Phong Lung Thiên Quân.
“Bùm bùm bùm!”
Không gian nổ tung, hỗn độn như biển.
Vô số công pháp thần thông được phóng ra từ trong tay Diệp Thành.
Minh Vực Thần Quyền, Chu Tước Thần Hỏa, thần thông cắn nuốt...”
Tiếc là chúng chẳng thể làm gì Phong Lung Thiên Quân trước mặt. Nguyên Anh và Xuất Khiếu chênh lệch quá lớn. Diệp Thành đã tiến vào Xuất Khiếu hậu kỳ, đã tu thành tiến hóa Bạch Hổ cuối cùng, không chừng đã có thể tiến hành một trận với Nguyên Anh nhưng lúc này, anh vẫn yếu hơn Phong Lung Thiên Quân một bậc.
Vô số người đang theo dõi trận chiến này.
Người của tông môn thượng cổ mừng rỡ như điên, nhất là đệ tử của Thánh Thiên Cung, họ càng điên cuồng hét lên khi nhìn thấy thần uy vô địch của tiên tổ nhà mình trấn áp Diệp Thành kia.
Mà trong lòng Lâm Cửu Nhi và Thẩm Minh Nhan thì càng lúc càng lạnh, đến cuối thì biến thành tuyệt vọng.
Ba người Diệp Niệm đã đầm đìa nước mặt, chỉ hận mình không thể tiến lên chi viện nhưng họ biết mình chỉ gây thêm phiền phức mà thôi.
“Không có hi vọng rồi, Diệp Thành chết chắc! Thiên Quân là vô địch!”
Lữ Vân Trường lắc đầu.
Lữ Khinh Mộc và Lữ Khinh Vũ đứng cạnh đều im lặng, nhìn Diệp Thành nhiệt huyết chiến đầu, cứ ngã rồi đứng lên chiến tiế, vẻ mặt phức tạp.
“Ta nói rồi, đối đầu với toàn bộ thế giới, sức mạnh lớn cỡ nào thì vẫn có người mạnh hơn, đi lầm đường rồi!”, Lâm Thất Thất thở dài.
Tất cả đều cho rằng Diệp Thành thua chắc rồi!
“Ầm...”
Lần thứ tư, Diệp Thành bị thương nặng.
Anh thúc giục thần thông, khó nhọc sống lại. Tuy Hải Hoàng Chân Linh rất mạnh nhưng cũng không phải bất tử, Diệp Thành khôi phục đỉnh phong, tốc độ lại càng ngày càng chậm. Lúc này, anh mất ba, bốn phút mới gắng gượng chữa được vết thương nhưng khí huyết đã thiếu hụt rất nhiều so với đỉnh phong.
“Quỳ xuống hoặc là chết!”
Phong Lung Thiên Quân đứng chắp tay sau lưng như thần ma, đứng trên cao nhìn xuống Diệp Thành.
“Cũng do mình quá đánh giá cao bản thân, cho rằng công pháp bình thường là có thể đánh bại một vị Nguyên Anh, thôi thôi!”, Diệp Thành nhắm mắt, cười khổ trong lòng. Khi anh mở mắt lần nữa, bên trong đã trở nên lạnh nhạt giống như thần linh cổ xưa đã được thời gian rèn giũa, thiên đạo vô tình.
“Phong Lung Thiên Quân, ông có may mắn nhìn thấy chiêu này, chết chín lần cũng không hối tiếc đâu!”
Diệp Thành bình thản nói, tay trảo trong hư không.
“Keng!”
Không gian rung chuyển, thời gian chuyển động, một thanh trường đao mỏng như nước được anh kéo ra từ trong sông thời gian. Khi đao ra, hư không trăm dặm đều cứng lại như thời gian đứng yên.
Đại thần thông, Hải Hoàng giáng lâm lại hiện ra.
Khi Hải Hoàng lộ, cả không gian đều như bị cứng lại, gió cũng đứng yên, nước biến thành băng, mí mắt cũng không thể chớp, thậm chí thần hồn cũng đông cứng. Phong Lung Thiên Quân đều ngừng giữa không trung, nguyên khí vô hình ngưng kết thành hình.
Thần thông này... Diệp Thành không định dùng tùy tiện.
Tu vi không đủ, mỗi lần sử dụng, anh luôn phải trả cái giá rất đắt, thậm chí là tuổi thọ. Nhất là đối đầu với kẻ thù mạnh như Nguyên Anh, nhưng lúc này, Diệp Thành không thể không rút đao ra.
Trước đó, anh đã gượng ép vận dụng chiêu này, dùng tu vi Thần Cảnh trung kỳ, chém giết Huyết Ma lão tổ là Huyền Tiên đỉnh phong, nhưng cái giá phải trả là bế quan ba năm mới có thể xuất quan.
Nhưng giờ thì khác...
“Leng keng...”
Một đao của Diệp Thành chém ra, ánh đao mỏng như nước, vút qua người Phong Lung Thiên Quân.
“Ầm!”
Sau khi ánh đao chém qua, thời gian đứng yên cũng sụp đổ, khôi phục lại như cũ. Phong Lung Thiên Quân ở giữa không trung muốn tung một cước giết chết Diệp Thành lại rống to một tiếng, bên trong mang theo sự hoảng hốt và phẫn nộ.
“Răng rắc!”
Một vết đao vô hình dần hiện ra trên bả vai của Phong Lung Thiên Quân. Chiến giáp Huyền Kim bỗng trở nên mục nát, vừa chạm vào là rách, vết chém kéo từ bả vai dài tới bụng mới dứt.
Nhìn xuyên vết chém có thể thấy làn da trắng bệch như người chết và nội tạng màu nâu đen và máu đen đã cạn.
Diệp Thành lại tung một đao, suýt chém Phong Lung Thiên Quân thành hai.
“Á!”
Phong Lung Thiên Quân vội lùi bước, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Thành: “Đó là đại thần thông gì?”
Tóc xanh bay trong gió, trong mắt anh là băng nguyên, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn đối phương, lạnh lùng nói:
“Diệt Thần Thông!”