Một quyền ban nãy của Diệp Thành đã đánh xuyên qua cơ thể U Mộc lão tổ, thủng cả lỗ phía trên, đánh bại cơ thể Nguyên Anh của lão.
Chết rồi sao?
Đường đường là lão tổ tổ lánh đời của Dược Vương Tông, thọ nguyên hai mươi ba nghìn năm, được xưng là bất tử, tu thành Vạn Mộc Kim Thân mà lại bị một quyền của Diệp Thành đánh bại rồi ư?
Bí pháp? Kim Thân? Nguyên Anh thì sao?
U Mộc lão tổ là lão yêu quái sống hơn hai mươi nghìn năm, chẳng lẽ không có pháp thuật hộ thân nào sao? Trên người không có mười thì cũng có bảy, tám bảo vật hộ thể chứ? Không có món thiên bảo nào sao? Không có thần thông bảo vệ mạng sống à?
Mọi người ngơ ngác nhìn, chờ hồi lâu cũng không thấy U Mộc lão tổ sống lại. Vì vậy, họ mới không thể không cố gắng chấp nhận sự thật là U Mộc lão tổ đã chết rồi, chết sạch, chết gọn gàng!
Sau khi chấp nhận sự thật, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy hoang đường. Diệp Thành chỉ đơn giản là nói một tiếng, dùng một quyền thôi.
Giống như võ sĩ chưa vào Trúc Cơ chỉ luyện đứng trung bình tấn, một quyền kia không hề mang theo bất cứ khí thế gì, núi sụp, đất lại nứt, không gian bị phá vỡ. Mọi người chỉ thấy một vòng sáng hiện lên khi Diệp Thành xuất hiện sau lưng U Mộc lão tổ.
Sau đó U Mộc lão tổ đã chết, không có bất cứ hành động phản kháng nào.
Một Thiên Quân Dược vương Tông nổi tiếng khắp dải Ngân Hà vạn năm,. Tu thành Vạn Độc Kim Thân bất tử thế mà lại chết.
“Má ơi, U Mộc lão tổ cũng vô dụng quá! Bảo cái gì Nguyên Anh khó chơi nhất, tu đạo mấy chục nghìn năm. Kết quả lại bị Diệp Thiên Quân đánh bại chỉ với một quyền. Chẳng lẽ lão và Thái Huyền lão tổ chỉ có cái mác thôi à?”
Có đệ tử Hắc Thủy Môn khó chịu mà nói.
Nhiều tu sĩ cũng không rõ, chỉ cảm thấy U Mộc lão tổ quá yếu. Tuy lão có danh tiếng to lớn nhưng lại chẳng mạnh là bao. Ngay cả Vân Thiên Hà, Lục Vô Song và nhiều trưởng lão thiên tông cũng nhíu mày.
Họ không rõ tại sao Diệp Thành lại có thể đánh chết U Mộc lão tổ bằng một quyền.
Chỉ có mấy Thiên Quân là rùng mình. Họ chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh kéo dài từ xương cụt lên tới đầu, dù là ma soái ngạo mạn nhất cũng hơi chấn động.
“Thật khủng khiếp... một quyền này gần như đã là Thiên Đạo!”
Qua hồi lâu, Thần Diệm Thiên Quân mới nói.
“Từ đầu tới cuối, cậu ta chẳng hề sử dụng pháp lực, đó mới là đáng sợ nhất! U Mộc lão tổ thậm chí còn chẳng kịp phản ứng là đã bị cậu ta dùng sức để đánh bại. Sức lực khủng khiếp như vậy, cho dù là cơ thể Nguyên Anh như chúng ta cũng còn lâu mới bằng. Chỉ có cơ thể Chân Tiên trong truyền thuyết mới so được!”
Lão tổ Phục Ma Thiên Tông nói.
Trong đây, lão ta có tu vi cao nhất, tuôi lớn nhất, đồng lứa với U Mộc lão tổ. Mặc dù không khó giết như U Mộc lão tổ nhưng pháp lực của lão ta lại sâu như biển, đã gần mười nghìn năm không đánh nhau gì. Nhưng năm ma soái vẫn kiêng dè lão ta.
“Thân thể vô địch à?”
Chúng Thiên Quân nhíu mày, Diệp Thành hành hung U Mộc lão tổ khiến họ kinh ngạc nhưng không khiếp sợ. Tuy U Mộc lão tổ mạnh nhưng cũng chỉ là khó giết, tu vi không cao hơn mọi người bao nhiêu.
Diệp Thành có thể dùng một quyền đánh bại U Mộc lão tổ như vậy là quá khủng bố. Trong dải Ngân Hà có người giết được U Mộc lão tổ hay không thì chỉ có một vài thôi, mà nếu đánh một mình thì họ cũng không đảm bảo.
“Cơ thể này có thể coi như là đứng đầu dải Ngân Hà rồi!”, Bạch Phượng Thiên Quân không khỏi cảm thán,
“Tránh ra xa một chút, dùng đạo thuật bí pháp nhốt lại, dùng thiên bảo chém giết, dùng trận thế kiềm hãm, từ từ nhốt chết tên này. Cơ thể mạnh cỡ nào thì cũng không phải vô địch!”
Nhất Dương lão tổ lạnh lùng nói.
Kiếm khí bao phủ quanh thân lão, chín mươi chín thanh phi kiếm vờn quanh như mấy con cá nhỏ dài. Hai mắt lão nhắm lại, ánh mắt như mũi kiếm sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Thành, đánh giá từng tấc da thịt, mỗi động tác, thậm chí là sợi tóc bay thôi cũng không bỏ qua, cân nhắc cơ thể của anh.
Mấy Thiên Quân ngay cả ma soái cũng ăn ý tản ra. Họ đứng cách trăm dặm, bao phủ khí thế. Có tu sĩ nhạy bén ngẩng đầu, mơ hồ cảm nhận được trong hư không có một sức mạnh vô hình đang kết nối. Mười mấy Thiên Quân như hợp thành một.
Trong hư không, pháp trận vô hình đã hình thành.
“Các người cũng muốn chết sao?”
Diệp Thành thu tay, ánh mắt liếc sáng.
“Các hạ rất mạnh nhưng dải Ngân Hà đã có quy định, tự ý Nguyên Anh là khiêu khích Chân Tiên đạo giáo chính thống. Pháp lệnh của thánh địa Lăng Tiêu đã nói, chúng ta là lão tổ của dải Ngân Hà, là Thiên Quân một tông, nào có thể tùy tiện làm trái!”
Phục Ma lão tổ nói đầy hiên ngang.
Minh Sương thấy ánh mắt họ nhìn Diệp Thành rất nóng bỏng, tràn đầy sự tham lam, thậm chí là ham muốn hơn trước đó. Cô ấy đã hiểu một quyền mà Diệp Thành đánh bại U Mộc lão tổ đã khiến sự tham lam của mấy Thiên Quân hiện rõ ra ngoài.
Với tu vi Xuất Khiếu thì hiển nhiên không thể luyện thành cơ thể tuyệt thế như vậy.
Tất nhiên, trong Luyện ngục Vô Gian, Diệp Thành đã có cơ duyên, đại tạo hóa như thế mà có trong tay thì dù là bất cứ Thiên Quân nào cũng có thể trở thành đệ nhất trong dải Ngân Hà, thậm chí còn được thánh địa Lăng Tiêu coi trọng.
“Đúng vậy, Diệp Thiên Quân, giơ tay chịu trói đi, giao những thứ có được trong Luyện ngục Vô Gian và thể thuật thì chúng ta sẽ tha cho một mạng!”. Thần Diệm Thiên Quân không hề che giấu sự tham lam trên mặt.
Liên Hoa cung chủ, Hắc Thủy lão tổ không nói nhưng sức mạnh vô hình trong không khí càng lúc càng mạnh. Mười mấy tầng uy thế giáng xuống.
Mười mấy Thiên Quân cũng phóng uy thế, thế thì đáng sợ cỡ nào? Dù là mấy người Minh Sương, Vân Thiên Hà thì cũng chưa từng thấy. Chỉ nhìn thôi thì trong trăm dặm chung quanh, không khí ngưng tụ, không gian như đông lại. Ma khí, linh khí không thể tồn tại, gần như biến thành chân không. Vô số loại pháp tắc hiện ra, mỗi một tia pháp tắc cũng có thể chém giết một Nguyên Anh.
Ngay lúc này, không ai dám xem thường Diệp Thành. Mấy Thiên Quân đều dùng pháp bảo mạnh nhất của mình.
Ầm ầm...
Đứng xa mà nhìn mười mấy uy thế phóng lên trời, uy nghiêm của thiên bảo làm những tu sĩ nhìn thấy đều sợ hãi. Thiên bảo cũng chỉ có thể phát huy sức mạnh thật sự trong tay Nguyên Anh.
“Không biết sống chết!”
Ánh mắt Diệp Thành lạnh như băng, vốn dĩ anh chỉ muốn giết một mình U Mộc lão tổ. Dù sao lão cũng có liên quan tới thánh địa Lăng Tiêu, sự bi thảm của Hoa tộc cũng có sự đóng góp của Dược Vương Tông nhưng mấy người Hắc Thủy lão tổ, Thần Diệm Thiên Quân tham lam như thế đã chọc giận Diệp Thành.
“Tốt!”
“Hôm nay tôi chém hết Thiên Quân, khiến dải Ngân Hà này biết Hoa Hạ... không thể bị làm nhục, tôi... càng không thể chịu nhục!”
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Diệp Thành, lúc này anh đã không kiềm được sát ý.
Một tiếng trống vang lên, Diệp Thành bước lên một bước trong hư không, trời xanh biến thành một mảng bằng phẳng, chịu tải bước chân này của anh mà rung lắc dữ dội.
Đây chỉ là bước đầu tiên!
Bùm bùm bùm!
Bước thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Mỗi một bước của Diệp Thành đều khiến hư không rung động, cuối cùng cả Thăng Nguyệt, thậm chí là Luyện ngục Vô Gian cũng như đang rung rinh, vô số tu sĩ và tộc Lệ Ma sợ hãi, cho rằng có động đất.
Mỗi một bước của Diệp Thành thì sau lưng anh xuất hiện: Huyền Vũ điều khiển hắc thủy, Thanh Long phóng lên Cửu U, Chu Tước mang theo lửa đỏ bay ngang trời, Bạch Hổ ngửa đầu rống lớn... nhưng cuối cùng lại biến thành một luồng sáng màu vàng rực rỡ.
Luồng sáng này thẩm thấu trong cơ thể Diệp Thành, nhuộm cả người anh thành màu vàng. Ngón tay, lông mi, tóc đều như được đúc từ vàng, vĩnh hằng bất diệt, khí tức vạn kiếp không diệt tản ra từ người anh.
Kim Thân!
Đây mới là Kim Thân chân chính!