“Xin Thiên Quân đừng lỗ mãng”.
Diệp Thành vừa lên tiếng, tất cả mọi người trong đại điện đầu tiên là kinh ngạc, sau đó một lão tổ kiếm khí dày đặc, quanh người có hai mươi tư vầng trăng sáng lơ lửng, giống như tiên nhân trên cung trăng, đứng ra phản đối.
“Ồ?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thẳng người kia.
Người đàn ông quấn đầy trăng sáng, ánh kiếm như nước kia là lão tổ của Hàn Nguyệt Kiếm Tông - một trong ba đại kiếm tông của dải Ngân Hà. Ông ta mặc áo dài trắng thêu hoa văn ngôi sao, khí chất mờ ảo, dường như có thể chém từ trên chín tầng mây xuống bất cứ lúc nào. Hàn Nguyệt Kiếm Tông nằm ở phía cực Bắc dải Ngân Hà, đối mặt thẳng với các ma tông nguyên thủy. Kiếm tiên của tông này thường dựa vào kiếm để tiến sâu vào man hoang, chém giết hết ma tu này đến ma tu khác, là tông môn có sát khí mạnh nhất trong số ba đại kiếm tông.
Lão tổ thần kiếm có tên là Triệu Hoài An, ông ta nhìn lại Diệp Thành, hơi khom người, nói:
“Xin Thiên Quân hãy nghe ta, các tông môn như Dược Vương Tông, Thiên Yêu Môn đều có lão tổ mất mạng trong trận chiến ở thánh địa Lăng Tiêu khi trước, đã bị tổn thất nghiêm trọng, bây giờ đã phong bế sơn môn, tuyên bố rằng ngày nào Thiên Quân còn sống thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không ra mặt. Bọn họ đã tránh né như vậy, Thiên Quân cần gì phải từng bước ép sát, đuổi cùng giết tận chứ?”
“Phải đấy, Diệp Thiên Quân, bây giờ cậu đã là bá chủ của dải Ngân Hà, là cường giả số một đương thời, uy danh vang dội. Giờ cũng là lúc cậu cần dùng những thủ đoạn mềm dẻo để mọi người cảm nhận được cậu không phải người lạm sát, như vậy thì họ mới tâm phục khẩu phục”.
Kim Quả La Hán của Thánh Phật Tự đầu đầy ánh sáng vàng, toàn thân bao trùm trong Phật quang bảy màu, cũng tiến lên nói.
“Đúng vậy, Diệp Thiên Quân, dải Ngân Hà đã tổn thất mấy chục Nguyên Anh rồi, không thể để mất thêm cường giả nào nữa, cậu hãy tha cho bọn họ đi”.
“Chỉ năm đạo thống Bán Chân Tiên nhỏ bé, toàn một lũ già yếu bệnh tật, chẳng thể gây được uy hiếp gì cho Diệp Thiên Quân và phái Sương Diệp đâu. Huống hồ bọn họ đều có thần trận hộ núi, cực kỳ khó công phá, cậu cần gì phải khổ thế chứ?”
“Đúng, cậu tha cho bọn họ còn có thể nhận được sự kính trọng của các tông các giáo trong cả dải Ngân Hà, một mũi tên trúng nhiều đích”.
“…”
Các lão tổ dưới điện đều lên tiếng khuyên nhủ.
Có người nói Diệp Thành phải biết khoan dung độ lượng mới thể hiện được khí phách của cường giả số một dải Ngân Hà, mọi người sẽ càng tôn trọng Diệp Thiên Quân và phái Sương Diệp. Nếu vẫn xuống tay thì ngược lại sẽ tự rước lấy kẻ thù.
Có người nói năm đạo thống Bán Chân Tiên kia có thần trận vô cùng kiên cố, Diệp Thành chưa chắc có thể công phá được, rất có khả năng sẽ trở về tay không, làm tổn hại uy danh.
Thậm chí còn có người ngầm đe dọa, nếu Diệp Thành dám xuống tay với năm đạo thống Bán Chân Tiên thì e là dải Ngân Hà không còn ai tin phục anh nữa.
Những lời bàn tán này truyền từ trong đại điện ra, đến tai các trưởng lão, Tông chủ, đệ tử của các tông môn đến dải Ngân Hà làm khách.
“Phải đấy, Diệp Thiên Quân nên tha cho đám Dược Vương Tông, ngày vui thế này, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì?”, có trưởng lão của thiên tông nói.
“Nghe nói thần trận hộ núi của đám Thiên Yêu Môn do đích thân Chân Tiên Hợp Đạo lập nên, mấy chục vạn năm sừng sững không đổ, Diệp Thiên Quân chưa chắc đã có bản lĩnh này”, cũng có người nói rất quái gở.
“Ha ha, nếu Diệp Thiên Quân muốn làm ngược lại, ức hiếp kẻ yếu, thì chắc chắn các vị lão tổ sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, thậm chí có đệ tử đối đầu còn trao đổi thần niệm với nhau.
Đám người Ân U Liên, Dao Nhi đột nhiên phát hiện, lần này nhìn có vẻ như lão tổ các tông đến để chúc mừng phái Sương Diệp, nhưng bọn họ lại ngầm hình thành một chiến tuyến, hoặc mềm dẻo hoặc cứng rắn khuyên nhủ đe dọa Diệp Thành từ các góc độ.
Diệp Thành không thể ngang nhiên ra tay đánh giết được, dù sao mấy lão tổ này đều khuyên nhủ với vẻ thiện chí, Diệp Thành mà ra tay giết người thì giới tu tiên của cả dải Ngân Hà sẽ mất niềm tin, sau này mọi người đương nhiên sẽ nể sợ anh, nhưng sẽ không ai muốn làm việc cho anh nữa.
“Anh…”
Mấy lần Dao Nhi định đứng dậy lên tiếng, nhưng đều bị Tiêu Nghĩa Tuyệt kéo xuống. Bây giờ trong đại điện có bao nhiêu Nguyên Anh tề tựu, tuy Dao Nhi là Thánh Nữ, nhưng chỉ là Kim Đan, không đến lượt cô ấy chen lời.
“Ý của mọi người là tha cho bọn họ? Thậm chí còn cho bọn họ lợi ích đãi ngộ tốt, để bọn họ mở sơn môn, tiếp tục hành tẩu ở dải Ngân Hà sao?”, Diệp Thành vuốt cằm, cười như không cười.
“Được thế là tốt nhất, biến chiến tranh thành hòa bình, chẳng phải tốt quá sao?”
Kim Quả La Hán vỗ đùi kêu lên.
“Tốt nhất là vẫn thừa nhận địa vị của các đạo thống Chân Tiên, năm xưa khi thánh địa Lăng Tiêu quật khởi cũng đâu có tiêu diệt bọn họ, ngược lại còn kết thành liên minh. Năm đạo thống Chân Tiên và thánh địa Lăng Tiêu liên thủ thống trị dải Ngân Hà, trăm vực liên kết, đây cũng là cách để dải Ngân Hà giữ trật tự lâu dài”.
Một lão già áo đen vuốt chòm râu dài, khuôn mặt tỏ vẻ chế giễu.
Các lão tổ đều gật đầu, Minh Sương nhìn thấy cả Hồng Liên Thiên Quân cũng cười híp mắt phụ họa.
Trong lòng cô ấy lạnh lẽo, biết các Thiên Quân đã sớm kết hợp với nhau, cùng chung tay chống lại sự tồn tại to lớn mới nổi là Sương Diệp này. Đám Kim Quả La Hán, Triệu Hoài An cũng chẳng ưa gì Dược Vương Tông, nhưng để kiềm chế mũi nhọn của phái Sương Diệp, để năm đạo thống Chân Tiên còn tồn tại là có lợi nhất đối với bọn họ. Tuy Sương Diệp mạnh, nhưng năm đạo thống Chân Tiên và các thiên tông lớn liên thủ lại cũng chưa chắc phải sợ.
Như vậy thì Sương Diệp muốn độc tôn ở dải Ngân Hà cũng không thể được.
“Diệp Thiên Quân sẽ ứng phó ra sao đây?”, Minh Sương nhìn về phía Diệp Thành với đôi mắt mông lung mờ ảo, như mơ như mộng.
Đây cũng là một trận đại chiến. Nếu trận chiến ở thánh địa Lăng Tiêu là đao thật thương thật, thể hiện thực lực cứng của Diệp Thành, thì hiện giờ anh có thể trấn áp các tông môn hay không chính là bản lĩnh mềm. Chỉ dựa vào thực lực cứng thì hiển nhiên là không thể thống trị cả dải Ngân Hà được.
“Tôi không thể đánh Dược Vương Tông sao?”, Diệp Thành hơi nghiêng người, ánh mắt lấp lánh, nụ cười trên khuôn mặt dần tắt.
“Sương Diệp mới được lập, phải lấy đức để phục người, đại khai sát giới bừa bãi là không sáng suốt”, Triệu Hoài An giơ mũi nhọn ra, không chút nhượng bộ.
“Đó là thần trận Chân Tiên, cho dù là Đạp Thiên Thần Quân năm xưa cũng không làm gì được, xin Thiên Quân hãy nghĩ cho kĩ”, Kim Quả La Hán xoa cái đầu trọc, cười đầy giả dối.
“Xin Thiên Quân hãy suy xét kĩ”.
Cuối cùng, ngay cả Tông chủ của Trường Sinh Tông cũng lên tiếng.
Trường Sinh Tông là đệ nhất thiên tông đương thời, tổng cộng có năm Nguyên Anh đến, ai nấy khí tức mênh mang, thực lực mạnh mẽ. Tông chủ dẫn đầu là một đạo nhân trung niên, mặc đạo bào màu xanh, ống tay áo phất phơ, khí tức như có như không, cao ngạo, giống như trích tiên trên chín tầng mây.
Luận về tu vi, lão cũng đã tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, không kém thần tướng Côn Luân. Là Tông chủ của đệ nhất thiên tông, tuy lão hiếm khi mở miệng, nhưng chữ nào cũng nặng tựa nghìn vàng.
Đám người Diệp Niệm, Tần Hồng Sương và Liễu Băng Dao đều tỏ vẻ nghiêm túc.
“Diệp hiền đệ…”
Ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng định lên tiếng khuyên nhủ, dù sao quần chúng khí thế hung hãn, Hoa tộc và phái Sương Diệp cũng không thể đối nghịch với cả dải Ngân Hà được. Diệp Thành khẽ xua tay, ngắt lời lão ta, chậm rãi đứng dậy nói.
“Nếu bản tọa nhất quyết muốn đánh năm đạo thống Chân Tiên thì sao?”
“Vậy thì chính là đối nghịch với các tông môn của cả dải Ngân Hà, đương nhiên có thể uy phong nhất thời, nhưng chắc chắn sẽ bị giới tu tiên của cả dải Ngân Hà chống đối. Tuy Sương Diệp mạnh, nhưng chẳng lẽ có thể mạnh hơn cả dải Ngân Hà sao?”, có lão tổ Nguyên Anh lạnh lùng nói.