Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Không!"



Người Ngọc La Sát run lên dữ dội.



Thần tướng của Kim Đan là nơi ngưng tụ những nguyên khí tinh hoa nhất của tu sĩ. Tuy uy lực khổng lồ, nhưng một khi bị phá vỡ thì tu sĩ thần phẩm cũng sẽ bị thương nặng, Kim Đan gần như vỡ nát.



"Sao có thể thế được, sao có thể dùng một quyền đánh bại Luân Hội Ngũ Hành Thần Đỉnh của tôi được? Chẳng lẽ anh không phải là tu sĩ Kim Đan mà là một Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh thâm tàng bất lộ?"



Khóe miệng Ngọc La Sát rướm máu, Kim Đan gần như vỡ nát, nhưng lại vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thành, ánh mắt toàn là vẻ không thể tin được.



"Tôi nói rồi, Kim Đan đó chỉ là bán thành phẩm không được hoàn chỉnh mà thôi, cách xa Kim Đan thần phẩm thực sự. Chỉ dựa vào đan thuật vớ vẩn của tông môn các người mà cũng có thể luyện ra được Cửu Chuyển Luân Hồi Đan thực sự sao? Đúng là nực cười".



Diệp Thành vừa chắp tay đi vừa lạnh nhạt nói.



"Tôi không tin, tôi không tin, tôi nhất định là người mạnh nhất, tôi chính là Kim Đan thần phẩm, tôi là Thần Tử!"



Ngọc La Sát điên cuồng kêu lên, điên cuồng lui về sau tránh Diệp Thành.



"Mau dừng tay!"



Sau lưng Diệp Thành, một luồng sức mạnh chấn động trời đất vọt lên. Luồng sức mạnh đó đột phá giới hạn của Bán Bộ Thiên Quân, không ngừng vọt lên cảnh giới của Thiên Quân Nguyên Anh thực sự. Mọi người kinh hãi nhìn, cơ thể của Phùng Tiêu Khách như một quả bóng bay được thổi căng, chỉ trong nháy mắt đã cao cả nghìn trượng. Lão ta nhìn Diệp Thành từ trên cao, phát ra âm thanh như sấm rền.



Lúc này lão ta đứng ngạo nghễ trên không trung tựa như một vị thần núi, sức mạnh mạnh mẽ đến đỉnh điểm, cho dù là đám người trưởng lão Tô Khởi Tín cũng không thể nào bằng được. Tuy không phải Thiên Quân nhưng cũng không còn xa nữa.



"Tên họ Diệp kia gặp rắc rối rồi".



Trong lòng mọi người đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.



"Vậy sao?"



Diệp Thành bước một bước ra giẫm lên mặt Ngọc La Sát, lạnh nhạt nói: "Mở to mắt ra mà xem, đây mới chính là Kim Đan thần phẩm".



Ngay sau đó, sau lưng Diệp Thành xuất hiện một bóng ma cao vạn trượng.



Bóng ma đó đầu đội trời chân đạp đất, trông tựa như Ma Thần đi ra từ thời hồng hoang, quanh thân bao quanh bởi U Minh Huyền Thủy, ma khí điên cuồng chuyển động, uy nghiêm vô cùng, đó chính là thần tướng của U Uyên Minh Vương.



Phùng Tiêu Khách trước mặt họ trông chỉ nhỏ bé như tép riu.



"Soạt!"



Một tiếng xé rách vang lên.



Thần tướng của U Uyên Minh Vương vừa ra tay đã xé pháp thân cao nghìn trượng của Phùng Tiêu Khách thành hai nửa. Cho dù Phùng Tiêu Khách điên cuồng kêu la đến thế nào, chấn động trời đất, rung chuyển nhật nguyệt đến đâu thì cũng hoàn toàn không lay động được vị Ma Thần thời Thượng cổ này.



"Nhìn thấy chưa, đây mới là Kim Đan thần phẩm thực sự".



Diệp Thành cúi đầu nhìn Ngọc La Sát tựa như thần tiên nhìn xuống một con kiến. Sau lưng anh, U Uyên Minh Vương ngẩng đầu lên trời gào lên, che lấp cả trời đất, cả Bồng Lai Tiên Sơn đều bị che lấp ở dưới chân.



Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.



"Chúng ta...đã nhìn thấy gì vậy?"



Đám người Hách Hổ ngửa đầu lẩm bẩm. Trên đỉnh đầu họ, thần tướng của U Uyên Minh Vương đầu đội trời chân đạp đất, trông như một ngọn núi cao vạn trượng, có thể sánh ngang với Vọng Nguyệt Phong.



Mà Phùng Tiêu Khách được xưng là vô địch dưới Thiên Quân, lão quái vật sống hơn năm nghìn năm giờ lại bị thần tướng Minh Vương này xé năm xẻ bảy. Vô số máu thần màu vàng kim rơi từ trên trời xuống, bay đầy trời, trông cứ như một cơn mưa rào.



Cảnh tượng Ma Thần giao chiến này trông cứ như thiên thần giao đấu với ác quỷ trong truyền thuyết vậy, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi tột độ.



Các đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn đều hoảng sợ vô cùng.



"Ngay cả Phùng Tiêu Khách cũng không phải đối thủ của anh ta. Đó chính là Kim Đan thần phẩm, Kim Đan thần phẩm thực sự. Còn Kim Đan của Ngọc La Sát thì hoàn toàn không có chút uy lực nào".



Có trưởng lão thức thời run rẩy nói.



Mọi người đều âm thầm gật đầu.



Đúng vậy, Ngọc La Sát tuy mạnh nhưng không hề mạnh hơn Vân Thiên Hà là bao, tông chủ các tông tự nhận cũng không thua kém bao nhiêu. Nhưng thần tướng của Diệp Thành quá đáng sợ. Đường đường là đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng mà cũng bị xé nát, ngay cả chút cơ hội để trả đòn cũng không có.



"A!"



Phùng Tiêu Khách phát ra tiếng kêu gào long trời lở đất, pháp lực quanh thân điên cuồng chuyển động, rung chấn tới nỗi ba mươi sáu ngọn núi của Bồng Lai cũng.phải rung động theo. Vô số pháp trận nổi lên chặn ngang pháp lực, ngăn chặn lão ta nổi điên lên hủy diệt cả núi Bồng Lai.



Nhưng vô ích. Phùng Tiêu Khách tuy pháp lực hùng hậu vượt xa tất cả mọi người, thậm chí còn gần bằng với Thiên Quân Nguyên Anh.



Nhưng dù sao lão ta cũng không phải Nguyên Anh, đối mặt với sức mạnh của thần vương Thượng cổ, lão ta hoàn toàn không thể phản kháng. Lão ta liều mạng thu hồi cơ thể, nhưng lại bị thần tướng Minh Vương trực tiếp xé rách, máu thần bay tứ tung, thậm chí thần hồn cũng bị thương nặng.



"Sao rồi, có phục không?"



Diệp Thành giẫm lên Ngọc La Sát, cúi đầu cười khẽ.



Ánh mắt Ngọc La Sát ngơ ngác, anh ta không dám tin cảnh trước mặt mình.



Cũng là Kim Đan thần phẩm, nhưng uy lực Diệp Thành biểu hiện ra mạnh hơn anh ta nhiều. Thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với Thần Tử của thánh địa Lăng Tiêu mà lịch sử ghi chép lại.



"Không thể nào... Sao có thể mạnh như vậy? Chẳng lẽ ghi chép của tông môn là sai, Kim Đan của tôi không phải thần phẩm? Tôi không phải Thần Tử thực sự?"



Ngọc La Sát liên tục lắc đầu, ánh mắt điên cuồng.



"Kim Đan thần phẩm đâu phải dựa vào thứ thần dược tàn khuyết là có thể luyện ra được? Không có nghị lực cực lớn, cơ duyên lớn, phép thần thông thì muốn thành thần phẩm chỉ là chuyện nằm mơ mà thôi".



Diệp Thành bật cười



Kim Đan của anh là thần đan tối cao. Tuy lúc này chỉ thể hiện ra một khiếu trong chín khiếu nhưng cũng mạnh hơn Kim Đan thần phẩm thông thường không biết bao nhiêu lần.



Còn Kim Đan của Ngọc La Sát chỉ là một thứ thô sơ trong mắt Diệp Thành. Maserati và máy kéo cũng cùng dùng động cơ, nhưng thực tế khác xa nhau cả vạn dặm.



"Bốp!"



Tiếng kêu gào của Phùng Tiêu Khách im bặt.



Lần này, thần tướng Minh Vương trực tiếp xé rách thần hồn của lão ta, sau đó nuốt trọn thần hồn và cả Kim Đan của lão ta. Còn pháp lực gần đến Thiên Quân đã khổ tu năm nghìn năm thì bị U Uyên Minh Vương uống trọn, không để lại chút nào, đến cuối cùng thì cả thần hồn và cơ thể đều bị ăn sạch, không để lại chút cặn.



Ma công sở dĩ là ma công là bởi vì nó tàn nhẫn và nguyên thủy như vậy. Mà Phùng Tiêu Khách đã hoàn toàn chết đi, hoàn toàn không thể sống lại.



Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều câm như hến, cho dù là các tông chủ thiên tông sắc mặt đều vô cùng khó coi. Kể cả đại trưởng lão Tô Khởi Tín, tất cả mọi người đều không nói nổi nên lời.



Quá tàn nhẫn!



Đường đường là đồ đệ đầu tiên của Đan Hoàng, còn là đồ đệ đầu tiên của Thiên Quân, thế mà bị Diệp Thành trực tiếp nuốt xuống. Loại ma công này mạnh mẽ kinh thiên động địa, cho dù là ma công nguyên thủy của ngoại vực e rằng cũng không tà ma thế này.



"Hừ".



Diệp Thành thu thần tướng Minh Vương lại, bước ra định giẫm chết Ngọc La Sát.



"Đạo hữu dừng tay!"



Đám người đại trưởng lão Tô Khởi Tín sắc mặt thay đổi, đồng thời mở lời ngăn cản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK