Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đốm sáng màu vàng lóe lên, trong nháy mắt đã bay ra ngoài nghìn trượng. Dưới hào quang màu vàng kia, hư không như biến mất. Dù là pháp khí hộ thân nào, kiếm thuật tuyệt thế gì thì cũng đều như không tồn tại.






“Ầm ầm ầm...”






Liên tục bốn cường giả bị đốm sáng màu vàng ban nãy nghiền qua, pháp khí lẫn bản thân đều biến thành từng mảnh nhỏ.






Đến cuối cùng chỉ còn lại Thiên Nộ của Thánh Thiên Cung.






Thiên Nộ Chân Quân cố gắng giãy giụa, tung ra ba món linh khí thượng phẩm cuối cùng còn dùng cả bí thuật để phản kháng nhưng trước bánh xe của Thiên Đế kia thì tất cả chẳng là gì.






“Bùm...”






Thiên Nộ Chân Quân biến thành màn sương máu.







Giờ chỉ còn là Thủy Tiên Tử, bà ta được Diệp Thành tha, đứng ngơ ngác giữa không trung, cả người choáng váng, không thể tin nổi.






Một đấm của Diệp Thành giết năm vị Chân Quân.






Tám Chân Quân hôm nay bị tận diệt, chỉ còn lại đúng một người.






“Phù!”






Gió núi thổi rào rạt qua núi Hoành Lan, đỉnh núi nghìn mét đứng thẳng trong không trung, trên sông Thương Lan, nước không ngừng cuộn sóng.






Dù là các tinh anh tông môn thượng cổ bay trên trời hay là người tới xem chiến đấu dưới chân núi, tất cả đều ngẩn ngơ nhìn về phía bầu trời.






Ở đó chỉ còn một bóng người màu vàng đang đứng chắp tay sau lưng. Máu bay quanh anh nhưng cả người lại lấp lánh không tàn, hào quang vô địch như Ma Thần.






Thực tế, anh cũng đúng là Ma Thần!






Ba quyền giết bảy Chân Quân, còn là bảy cường giả Xuất Khiếu trung kỳ, đó là khái niệm gì? Dù các chưởng môn hay Vấn Kiếm Lão Tổ thì cũng không có được chiến tích cỡ ấy.






“Chết hết rồi sao?”






Trên gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Hạ Thư Nhã là cảm xúc ngỡ ngàng.






Dù là thiên kiêu của Bạch Vân Quan, cô ta luôn bình tĩnh ung dung nhưng lúc này cũng không nhịn được mà biến sắc. Việc này quá đáng sợ, vượt ngoài sức tưởng tượng của Hạ Thư Nhã. Tông môn thượng cổ đã sừng sững bao nhiêu năm, có bao giờ ngã xuống nhiều Chân Quân như vậy? Đây chính là Chân Quân vô địch thiên hạ nhìn xuống chúng sinh.






Lâm Thất Thất cũng đờ đẫn, sự hối hận ùa lên trong lòng.






Trước đó cô ta tự cho rằng mình đã đánh giá cao Diệp Thành nhưng giờ mới phát hiện là mình vẫn quá xem thường anh. Năng lực của Diệp Thành, một Thánh Tử sao sánh được? Chỉ mới khoảng hai mươi mà đã là Xuất Khiếu, còn nghiền áp đa số các Chân Quân, có thể sánh vai với người mạnh nhất rồi!






Nhân vật tuyệt thế như vậy, nghìn năm chưa chắc có một, dù là Vấn Kiếm Lão Tổ khi còn trẻ như vậy thì cũng không vô địch mạnh mẽ như Diệp Thành.






“Khó trách anh ta nói mình là ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy khoảng trời to như miệng giếng, giờ nghĩ lại, câu ấy đâu có sai!”






Lâm Thất Thất cười khổ.






Hai chị em Lữ Khinh Mộc và Lữ Khinh Vũ cũng há hốc miệng, hai mắt trừng lớn. Đây là đan sư Bích Hải luôn nhường nhịn khi Hà Cửu Hằng khiêu khích, bình thản suốt dọc đường sao?






“Hình như em nhặt được... một sư phụ quá tuyệt vời!”






Lâm Cửu Nhi mở to mắt, bên trong rực rỡ như có thể chiếu ra ánh sáng.






Mà ngay lúc này, trên không lại truyền tiếng thét thê lương. Cuối cùng Thủy Tiên Tử cũng tỉnh táo lại, biến thành tia sáng ẩn trong băng phách, dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn.






Bà ta sợ tới mức hồn phách muốn nứt cả ra, chỉ muốn trốn thật xa mà thôi.






“Về!”






Diệp Thành vươn tay túm trong hư không.






Nghìn trượng chung quanh như tụ lại thành một miếng sắt, nguyên khí luôn hình vô chất lúc này lại như một dây xích. Thủy Tiên Tử bị đóng đinh giữa trời, hơn nữa còn từ từ thụt lùi về phía Diệp Thành.






Kiểm soát không gian!






“Đừng, đừng giết tôi!”






Thủy Tiên Tử sợ vỡ mật, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo.







Bà ta là trưởng lão Bạch Vân Quan, hơn ba trăm tuổi nhưng nhìn bề ngoài thì chỉ là một mỹ nhân khoảng ba, bốn mươi chín chắn quyến rũ, khí chất thanh nhã, nhưng giờ người như vậy lại run rẩy như con thỏ.






“Ồn ào!”






Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Diệp Thành, anh giơ tay, nhưng lúc này, một giọng nức nở vang lên từ bên dưới.






“Diệp tiên sư... cậu chủ... chủ nhân... xin anh, cầu xin anh tha cho sư phụ tôi!”






Bạch Vân Thường ù chạy lên tới, cầu xin cho sư phụ, thậm chí cô ta còn phá vỡ trói buộc của Diệp Thành, dùng giọng thiếu nữ khác hẳn với cái thân đàn ông đô con để xin xỏ.






“Hừ!”






Diệp Thành cười khẽ, thuận tay đánh ra một pháp quyết, giam cầm thần hồn và cơ thể Thủy Tiên Tử, thuận tay ném xuống.






Khi anh quay đầu lại






Dù là trên hay dưới núi, mọi người đều kính sợ cúi đầu, thể hiện lòng thành kính. Diệp Thành đã dùng sức mạnh chinh phục mọi người. Ngay cả Lâm Thất Thất kiêu ngạo, Hạ Thư Nhã lạnh lùng cũng không thể không cúi đầu.






Diệp Thành chắp tay, từ từ bước xuống.






Vài kẻ có thù oán với Diệp Thành như hai người Huyền Cơ Môn, em gái Hà Lâm Tuyết của Hà Cửu Hằng cũng nhanh chóng quỳ xuống, khấu đầu với anh.






Bạch Tiểu Huyên đã trộm chuồn đi trước, sợ Diệp Thành tính sổ với mình.






Trong mắt Diệp Thành nào có mấy con kiến hôi này? Anh vẫy tay với Lâm Cửu Nhi, cô ấy cẩn thận đi tới, dùng âm thanh như muỗi vo ve nói.






“Diệp tiên sư!”






“Cửu Nhi, thế này không giống tính cô đâu. Cửu Nhi tôi quen là người không sợ trời, không sợ dắt, lần đầu gặp còn nude cho tôi xem mà!”






Diệp Thành cảm thấy buồn cười.






Mặt Lâm Cửu Nhi đỏ bừng, gương mặt nhỏ nhắn như quả táo chín.






Nhưng qua chuyện này, cô ấy cũng khôi phục lại bình thường, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, mắt to chớp chớp nhìn Diệp Thành, bên trong là sự sùng bái: “Diệp tiên sư, anh lợi hại ghê! Thánh Tử và mấy vị tiên nhân kia cũng không đánh lại anh, hóa ra anh không lừa tôi!”






“Họ mà cũng xứng được tôn là tiên nhân?”






Diệp Thành cười nhạt, trong mắt là sự khinh miệt: “Cửu Nhi, sẽ có một ngày, cường giả chân chính sẽ hàng lâm, mà những người trong tông môn thượng cổ chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không đáng nhắc tới!”






“Ồ!”






Lâm Cửu Nhi mờ mịt gật đầu.






Lâm Thất Thất không nói gì, cô ta hơi thẹn khi Diệp Thành nhìn sang. Cô gái như long nữ này vẫn cố duy trì dáng vẻ kiêu căng nhưng tiếc là Diệp Thành chẳng phải nhìn cô ta, điều này khiến cô ta vừa tức vừa giận.






Ngược lại, hai chị em Lữ Khinh Mộc và Lữ Khinh Vũ lại can đảm tiến lên nói với Diệp Thành vài câu, hai mắt nóng cháy như muốn chảy ra nước, hận không thể dùng cơ thể mềm mại dựa vào người Diệp Thành.






“Hai cái người này!”






Lâm Thất Thất oán giận trong lòng.






Mà Hạ Thư Nhã cũng dẫn theo mấy đệ tử Bạch Vân Quan đi tới, khom lưng nói: “Hạ Thư Nhã- Bạch Vân Quan xin ra mặt thượng tiên!”






“Thủy Tiên Tử của tông môn chúng tôi mạo phạm thượng tiên, đúng là có tội nhưng không biết thượng tiên có thể nể mặt tôi mà tha cho Thủy trưởng lão một lần không, nếu thượng tiên có yêu cầu gì thì Bạch Vân Quan đều đồng ý!”






Vẻ ngoài Hạ Thư Nhã xinh đẹp, mặc váy trắng, áp đảo cả một đám. Thái độ cô ta khiêm tốn, ngữ điệu mềm mại, dù là người đàn ông nào cũng không thể từ chối.






Lữ Khinh Mộc và Lâm Thất Thất, Tiết Mộng Ngưng đều tức giận nhìn sang.






“Trả lời những câu tôi hỏi thì tôi sẽ thả thôi!”






Diệp Thành đáp rồi quay đầu, khiến cho vị tiên tử kia sửng sốt.






Anh vỗ tay, người đàn ông đô con da đen run rẩy, biến thành Bạch Vân Thường xinh đẹp, mọi người giờ mới hiểu ra, trong lòng vừa sợ lại vừa phẫn nộ.






Hóa ra kẻ này đúng người giết những thiên kiêu trên núi Thái Sơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK