Diệp Thành chắp hai tay, vỗ vào lò luyện đan.
Lò luyện đan lập tức bay lên không trung, ngọn lửa ba màu hừng hực dấy lên từ trên người anh. Cuối cùng, Diệp Thành hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ, bao trùm lên toàn bộ lò luyện đan.
Các loại tiên dược, hồn phách của vương tử Lệ Ma, đan khí của giao long trắng trộn lẫn vào nhau, cộng thêm một thứ quan trọng nhất…
Chân Linh Tiên Đan!
Lần này Diệp Thành không chỉ muốn luyện ra đại dược tuyệt thế, mà còn có một ý nghĩ sâu xa hơn. Một khi thành công, ở cấp bậc dưới Chân Tiên sẽ không còn ai là đối thủ.
“Ầm ầm!”
Trong lò luyện đan nổ đùng đùng, ngọn lửa đỏ thiêu đốt hư không.
Một lò thiên đan tuyệt thế đang dần được thai nghén, đợi đến thời khắc mở lò chấn động thế gian.
Việc luyện chế thiên đan đương nhiên hơn xa những đan dược khác. Khi Diệp Thành luyện tiên đan còn có thể một tay che trời, nhưng bây giờ phải tốn công sức hơn trước kia.
“Ầm!”
Khi lửa sấm sét ầm vang trong phòng luyện đan, bất tri bất giác ở trên bầu trời của thị trấn lại có mây đen tụ tập.
Đám mây đen càng lúc càng dày, cuối cùng giống như sương mù phủ xuống thành thị. Loáng thoáng có thể nhìn thấy những luồng sét to bằng thân cây ẩn hiện trong mây đen, một luồng khí tức đáng sợ bất chợt ập xuống.
“Sao trông như Thiên Quân độ kiếp trong truyền thuyết vậy?”
Lữ Khinh Mộc ngửa đầu nhìn lên, hết sức khó hiểu.
“Trong truyền thuyết, lúc Chân Quân thăng cấp lên Thiên Quân sẽ gặp phải lôi kiếp của đất trời. Mây đen sẽ bao phủ phạm vi trăm dặm, gần giống như ngày tận thế. Nhưng đó là chuyện từ thời Thượng cổ, hiện giờ dù là trong thất đại huyền môn cũng không có Thiên Quân”.
Lâm Thất Thất cất giọng lạnh lùng, cơ thể thon dài xinh đẹp, đầy thi vị.
Cô ta vừa dứt lời thì nghe Lữ Khinh Vũ than khẽ: “Các cô lầm rồi, đây là lôi kiếp do thiên đan tuyệt thế dẫn đến”.
“Thiên đan sao? Anh ta có thể luyện chế thiên đan?”
Vẻ mặt Lâm Thất Thất đầy ngạc nhiên, không thể tin nổi.
Còn Lữ Khinh Vũ thì cười nói: “Cô nên biết trước khi Diệp Chân Quân thể hiện quyền uy trên sông Thương Lan thì đã lấy danh hiệu đan sư Bích Hải vang danh thiên hạ, ngay cả Đan Vương cũng phải chịu thua. Nếu nói trên khắp Hoa Hạ này có ai có thể luyện chế được thiên đan thì chỉ có anh ta mà thôi”.
Cô ta nói xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc tán thán. Đó là thiên đan trong truyền thuyết đấy. Đến bây giờ, trong tông môn Thượng cổ cũng không có được một Tiên Đan sư, vậy mà nhân vật như truyền kỳ này lại có thể luyện chế thiên đan!
Mây đen trên đầu càng lúc càng nhiều, cuối cùng bao phủ phạm vi mười dặm. Trên bầu trời hóa thành biển sấm sét, thậm chí những con rắn sấm sét kia còn mọc cả sừng trên trán, bụng sinh ra móng vuốt sắc bén, giống như giao long mãng xà xoay tròn giữa tầng mây.
Đáng thương thay hơn trăm nghìn người dân trong thị trấn sợ đến mức kinh hồn táng đảm.
Chỉ lo sấm sét đánh xuống làm tan nát cả thị trấn. Nơi sấm sét dày đặc nhất, cũng chính là phủ đệ của môn phái nhỏ mà Diệp Thành đang ở, đã không còn ai dám mấp mé trong phạm vi một nghìn mét quanh đó.
Ngay cả những cao thủ cảnh giới Kim Đan như Tiết Mộng Ngưng và Lâm Thất Thất cũng đành dời đến một con phố khác ở.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Vào ngày thứ chín.
Mây đen đã phủ xuống trên bầu trời cách phủ Thành chủ một trăm trượng, con rắn sấm sét to bằng cây đại thụ có thể nhìn thấy cả vảy của nó. Uy áp đáng sợ khiến cho nửa thị trấn dọn đi hết, ngay cả ngựa chiến, chó vàng, dã thú cũng không dám lên tiếng mà nằm rạp dưới đất, giống như ngày tận thế sắp tới.
Đến ngày thứ mười.
“Bùm!”
Lò luyện đan nổ tung, một viên đan dược có ánh chớp quấn quanh, tỏa ra màu sáng trắng bỗng xuất hiện bên trong lò luyện đan. Toàn thân nó như kim cương trong suốt, chìm trong ánh sáng trắng, giống như một vầng mặt trời nhỏ. Trong kim cương mơ hồ có thể nhìn thấy một con rồng khổng lồ đang chuyển động, phát ra tiếng gầm liên tục.
Một hương thơm tỏa ra từ bên trong, thoáng chốc đã lan tràn khắp căn phòng.
Chỉ hít vào một hơi thôi, Lâm Cửu Nhi đã cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, giống như trường sinh bất lão.
“Sư phụ, thiên đan thành rồi sao?”
“Không, đây mới chỉ là bắt đầu”.
Diệp Thành nhìn lên đỉnh đầu với ánh mắt nghiêm trọng. Ánh mắt anh như nhìn xuyên qua tường đá dày nặng của phòng luyện đan, thấy được mây sấm sét đáng sợ ở khoảng cách trăm trượng kia.
“Thiên đan khiến trời ghen tị, giống như khi con người ngưng tụ kim đan ắt sẽ có lôi kiếp giáng thế. Thiên đan cũng như vậy, không trải qua lôi kiếp gột rửa thì sao có thể thành đại dược tuyệt thế!”
Diệp Thành nói rõ từng câu từng chữ.
“Ầm!”
Theo lời nói của Diệp Thành, một cột sấm sét to như thùng nước ầm ầm đánh xuống, xuyên qua hư không trăm trượng, đánh nứt tường đá dày cộm, sau đó đánh mạnh lên bề mặt thiên đan.
“Vù vù vù!”
Trên thiên đan tỏa ra ánh sáng trắng chói sáng, chống đỡ lôi kiếp.
“Đó là gì vậy?”
Đám người Lữ Khinh Mộc lần lượt nhìn lên với ánh mắt sợ hãi, chỉ có Lữ Khinh Vũ nhận ra.
“Bắt đầu rồi!”
Đúng vậy, đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiếp đó, từng luồng sấm sét đáng sợ lần lượt giáng từ trên trời xuống. Nó không những đánh về phía thiên đan, mà còn không phân biệt địch ta, bao trùm cả căn phòng luyện đan. Thậm chí phủ Thành chủ chiếm diện tích trăm mét vuông cũng bị nhấn chìm trong ánh chớp.
Vẻ mặt của Lữ Khinh Mộc và Lâm Thất Thất càng lúc càng khó coi.
Số sấm chớp này cái sau mạnh hơn cái trước, cuối cùng còn có cả giao long sấm sét từ trên trời giáng xuống, uy lực không kém gì một đòn của Chân Quân.
Lúc đó sắc mặt của Lâm Thất Thất tái mét, bọn họ có thể cảm nhận được sức mạnh bên trong lôi kiếp.
“Ầm!”
Vì Diệp Thành là người luyện đan, dẫn dắt khí cơ, nên chịu sét đánh nhiều nhất. Nhưng tu vi anh mạnh mẽ đến thế nào, chỉ cần há miệng ra hấp thu toàn bộ sấm sét vào trong bụng, hệt như cá voi uống nước, còn bảo vệ cả Lâm Cửu Nhi.
“Xì xì xì!”
Trong lôi kiếp, thiên đan trong suốt càng ngày càng trở nên lóng lánh. Ban đầu nó còn có chút vết tích màu máu, nhưng qua sự tẩy rửa của lôi kiếp đã trở nên sáng trong, giống như kim cương hay thạch anh cao cấp nhất.
“Hai mươi, ba mươi, bốn mươi luồng…”
Diệp Thành càng đếm, vẻ mặt càng nghiêm trọng.
Tương tự khi con người độ kiếp, căn cơ càng vững chắc, thực lực càng mạnh thì đương nhiên tỷ lệ vượt kiếp sẽ càng cao. Thiên đan cũng giống vậy, chỉ dùng các loại tiên dược thì Diệp Thành cũng không đảm bảo nó nhất định sẽ thành công.
“Tiếp theo hẳn sẽ là luồng lôi kiếp cuối cùng”.
Diệp Thành ngẩng đầu lên nhìn trời.
Khắp đất trời bỗng như yên tĩnh lại trước thời khắc này. Mây đen mười dặm xung quanh nhanh chóng hội tụ, cuối cùng lấy phủ Thành chủ làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy sấm sét khổng lồ. Trong vòng xoáy ấy có một luồng năng lượng đáng sợ đang tích tụ.
“Luồng lôi kiếp thứ bốn mươi chín!”
Diệp Thành vừa dứt lời thì nghe một tiếng nổ ầm trước nay chưa từng có vang lên. Tiếng nổ ấy lớn đến nỗi khiến người ta điếc cả tai. Giữa đất trời không còn tiếng động nào.
Một con rồng sấm sét to như cột đá từ trên trời giáng xuống.
Con rồng sấm sét hiện ra đầy đủ vảy, hai sừng, tứ chi, đầu rồng… tất cả đều giống hệt như thật. Kèm theo sự uy nghiêm thao túng đất trời, rồng sấm sét chợt lao thẳng đến thiên đan, tiếng nổ hủy diệt đất trời lập tức vang lên.
Toàn bộ phủ đệ thoáng chốc hóa thành biển sấm sét.
Vô số phòng ốc, vật trang trí, núi giả… đều bị sấm sét đánh nát, trong phạm vi một nghìn mét, dù Chân Quân có ở đây cũng hóa thành tro bụi.
Tất cả những người đứng xem không ai không kinh ngạc. Một số người phàm còn quỳ xuống đất, tưởng là ông trời trút lửa giận. Ngay cả Lâm Thất Thất cũng run rẩy:
“Đây… Đây có lẽ đã không thua kém gì Thiên Quân độ kiếp”.
Bọn họ không thể tưởng tượng rốt cuộc Diệp Thành đang làm gì bên trong phủ Thành chủ.
Lúc này, trong phủ Thành chủ chỉ có phạm vi ba trượng xung quanh Diệp Thành là không có ánh chớp xâm nhập. Chân khí hộ thể được mở rộng toàn bộ, bảo vệ hai người họ ở bên trong.
“Sư phụ, thế nào rồi?”
Lâm Cửu Nhi sốt sắng hỏi.
Chứng kiến uy lực của con rồng sấm sét cuối cùng, cô ấy thật sự lo rằng thiên đan sẽ không chống đỡ nổi.
Diệp Thành không nói gì, chỉ là trong mắt lấp lánh ánh sáng vàng, nhìn chằm chằm vào chính giữa lôi kiếp.
Qua một lúc lâu, cuối cùng sấm sét cũng tan đi, chỉ thấy một viên kim cương lấp lánh sáng trong ngay giữa trời. Toàn thân nó trong suốt, không chứa chút tạp chất nào, chẳng khác gì báu vật quý hiếm nhất trên đời. Từng tia sét xoay tròn bên ngoài nó, tựa như rắn sấm sét đang bò quanh.
“Phù”.
Diệp Thành như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng thở phào môt hơi, lộ ra nụ cười:
“Viên Bách Huyễn Ma Long Đan này cuối cùng cũng hình thành!”