Chưởng môn của Huyền Nguyệt Môn ở bên cạnh cũng gật đầu nhè nhẹ.
Sắc mặt Nam Sở trắng bệch, hắn nhớ đến một chưởng uy lực khủng khiếp kia của Diệp Thành, đánh xuyên qua mấy chục cây số trong hư không, một chưởng đánh thẳng lên mặt của Nam Hiên. Phải biết là vương đình có vô số pháp trận bảo vệ, Nam Hiên càng là cường giả Kim Đan có huyết mạch Lôi Giao trên người và vô số pháp khí phòng thân, vẫn như cũ bị Diệp Thành dùng một chưởng đánh chết.
Cường giả đến cấp bậc này thì chưa chắc nhiều người vây công liền có thể giết được.
“Bây giờ đã hiểu chưa? Cút về nhà bế quan năm mươi năm, không thành Kim Đan đỉnh phong không được xuất quan”. Nam Ly Vương hừ lạnh nói.
“Vâng thưa phụ vương”.
Nam Sở cung kính hành lễ sau đó lùi về phía sau định rời khỏi.
Nhưng ngay lúc này, trên trời truyền đến một thanh âm: “Nam Sở, phái người đến vây công thành Nam Hoa, có ý đồ muốn giết tôi, thù hận như thế tôi còn chưa tính toán xong mà đã muốn chốn đi rồi hả?”
Nam Sở nghe được cả người nhất thời run rẩy.
Nam Ly Vương càng không hài lòng phất tay áo, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thành nói:
“Diệp Chân Quân, chuyện trước kia là do chúng tôi không biết thực lực của cậu. Bây giờ đã biết cậu là Đại Chân Quân, vậy thì tất cả ân oán đều kết thúc tại đây đi. Bổn vương sẽ không tính toán chuyện cậu giết Nam Hiên nữa, nhưng cũng mời cậu ngay lập tức rời khỏi vương thành, không bao giờ được tiến vào quần đảo Nam Ngọc nữa”.
Khi Nam Ly Vương nói ra lời này, mọi người đều biết rằng Nam Ly Vương đã thừa nhận tu vi của Diệp Thành có thể sánh ngang cùng với ông ta, đã đạt tới Xuất Khiếu đỉnh phong rồi. Ba vị Đại Chân Quân khác của quần đảo Nam Ly đều đã có ước định với Nam Ly Vương, mỗi người trấn thủ một phương, không can thiệp và xâm phạm lẫn nhau.
“Rất xin lỗi, tính tình của tôi rất hẹp hòi, có ơn báo ơn, có oán báo oán, ai dám đắc tội với tôi thì tôi nhất định sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần. Nếu giao ra Nam Sở đồng thời trả lời tôi mấy câu hỏi, Diệp mỗ nói không chừng còn có thể tha cho vương tộc Nam Ly các người một con đường sống”.
Diệp Thành bình tĩnh nói, Dao Nhi ở bên cạnh tuy rằng rất lo lắng nhưng cũng không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô bé nghe được có người tự nhận bản thân mình lòng dạ hẹp hòi xấu xa, lại từ miệng của Diệp Thành nói ra như là chuyện đương nhiên vậy.
Mà Ân U Liên cũng mỉm cười bất lực, dường như đã quá quen tính cách chủ tôn của mình rồi.
“Nói như thế tức là Diệp Chân Quân không định rời khỏi vương thành hả?”
Nam Ly Vương ánh mắt sắc bén như muốn giết người nhìn về phía Diệp Thành.
“Đúng thế”.
Diệp Thành không hề quan tâm, hoàn toàn không hề coi trọng đối phương.
“Vậy thì đừng rời đi nữa”. Nam Ly Vương lạnh lùng nói, phất tay áo lên.
“Rầm rầm!”
Giữa trời đất, một thanh kiếm sắc bén vô hình cắt ngang qua bầu trời, cả hư không ở quảng trường, không khí trong mấy cây số gần đây giống như bị thủy triều quét qua, lộ ra một hành lang dài màu trắng. Kiếm khí dày đặc xông thẳng lên bầu trời đánh thẳng về phía Diệp Thành.
Nam Ly Vương vừa mới nãy còn ra vẻ nhún nhường cho lợi ích toàn cục, bây giờ đã ra tay một cách vô cùng nhanh chóng dứt khoát, mà khi vừa ra tay đã làm cho trời đất phải rung chuyển.
Đối diện với đòn tấn công phá núi lấp biển này, Diệp Thành không chút lưu tình giơ ngón tay ra ấn vào hư không.
“Xoẹt xoẹt”.
Một cột sáng đen đột nhiên xuyên qua hư không, ở trong không trung phát ra một âm thanh xuyên thấu cực lớn. Sau đó hóa thành một thanh thần kiếm tuyệt thế, va chạm trực tiếp với lưỡi kiếm vô hình trước mặt.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc không trung nổ tung, từng đợt sóng kinh hoàng cuồn cuộn dâng lên, nguyên khí như gió bão mạnh mẽ quét qua mọi nơi, từng luồng kiếm khí tàn dư như thiên nữ tán hoa phóng ra khắp bốn phương tám hướng. Chiêu thức của hai người khủng khiếp như thế nào cơ chứ, khu vực mười dặm xung quanh đều bị nghiền nát thành bột phấn, không còn thứ gì sót lại.
“Trấn”.
Nam Ly Vương nhìn thấy cảnh này không khỏi cau mày lại.
Ông ta nhẹ nhàng đạp chân lên không trung, khống chế trời đất, lập tức ngưng tụ ra vô số kiếm khí, sau đó vẫy tay một cái, dùng thần thông Tụ Lý Càn Khôn thu toàn bộ kiếm khí lại, cuối cùng bay thẳng lên trời, hóa thành một tia sáng sắc bén bay lên trên cao vạn trượng trên bầu trời.
“Bổn vương ở trên không trung đợi cậu”.
“Được”.
Diệp Thành mỉm cười đáp, một tay ôm lấy Dao Nhi, một tay ôm lấy Ân U Liên hóa thành một luồng sáng đen vô cùng vô tận, như thủy triều xông thẳng lên trên chín tầng trời.
Ba người bọn họ dường như trong tíc tắc đã biến mất hoàn toàn trong ánh mắt của mọi người, chỉ lưu lại đám ngưởi ở vương đô đang trợn tròn mắt không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tông chủ Chính Khí Tông cười nhẹ một tiếng, tay áo bay phấp phới, hóa thành một luồng sáng, cưỡi gió bay thẳng lên bầu trời: “Đây là trận chiến ngàn năm có một, làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ”.
Những người khác cũng giật mình tỉnh lại, lần lượt từng vị tông chủ, gia chủ của các gia tộc lớn đều bay thẳng lên trời. Trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người đến xem lễ đều biến mất vô ảnh vô tung.
“Chết tiệt!”
Mà Nam Sở sắc mặt xanh mét, đánh ra một chưởng đánh cho một cột đá gần đó vỡ tan tành, Kế hoạch của hắn đã hoàn toàn thất bại rồi!
………..
Diệp Thành dẫn theo Ân U Liên và Dao Nhi bay thẳng tới độ cao mười vạn trượng trên không trung, xuyên qua biển mây. Liền nhìn thấy một Kim Ô màu vàng kim từ xa bay tới, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, biến biển mây xung quanh thành một màu vàng kim.
“Tuổi trẻ nhiệt huyết, tự nhiên cho rằng mình là vô địch trong cùng thế hệ. Không trải qua khó khăn trắc trở làm sao có thể phá kén thành bướm cơ chứ?”
Nam Ly Vương lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thành có chút thương hại:
“Đáng tiếc, nếu một trăm năm sau cậu đứng trước mặt tôi, sợ rằng tôi ngay cả một chút cơ hội chiến thắng cũng không có, nhưng bây giờ tôi giết cậu dễ dàng như giết một con gà vậy!”
- ------------------