"Luân hồi chuyển thế, khổ tu nhiều năm, hôm nay...cuối cùng cũng trở thành Chân Quân".
Diệp Thành than nhẹ, đôi mắt anh sâu vời vợi tựa như bầu trời xanh muôn thuở. Anh đứng đó, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt, tựa như trung tâm của thế giới, cả Luyện ngục Vô Gian đều bị giẫm đạp dưới chân anh. Hỗn độn gào thét, không gian vỡ nát, tia chớp giật ầm ầm, nhưng lại không thể nào làm anh bị thương. Diệp Thành cứ như một Thần Vương giáng thế bất diệt, mạnh mẽ vô địch, không gì cản nổi.
Nam Tuyệt ngẩng đầu, cảm thấy mình dường như đang nhìn một vị Chân Quân Nguyên Anh!
Tuổi thọ hai nghìn năm, thần thể vĩnh hằng, nội đan bất diệt, thần hồn mãi trường tồn, đó là tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu.
Xuất Khiếu chỉ cần một ý niệm là có thể khống chế phạm vi trăm dặm, khiến nguyên khí trong trời đất đều phục tùng, dùng cơ thể để khai thiên lập địa, một đòn phá hủy cả một thành trì, một người thôi cũng đủ trấn áp một hành tinh, cho dù là Trái Đất sau khi linh khí khôi phục cũng là nhân vật tầm cỡ lão tổ.
Kể từ khi Diệp Thành sống lại đến nay đã gần năm năm, cuối cùng cũng tu thành Chân Quân. Nhưng Chân Quân của anh lại khác hẳn với Chân Quân của người khác.
"Phụt".
Diệp Thành hạ từ trên trời xuống, hơi nghi hoặc.
Luồng tiên quang đó rốt cuộc là cái gì? Vì sao anh đến lúc giây phút cuối cùng vẫn có cơ hội luyện thành Kim Đan tối cao, tất cả những thứ này khiến anh vô cùng khó hiểu.
"Thần quang sáng thế là thần vật mà Tiên Đế độ kiếp chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Cho dù là mình kiếp trước cũng chỉ gặp lúc phi thăng mà thôi. Nếu trong cơ thể mình có thứ này thì e là sẽ khiến các bậc chân tiên đại năng chấn động, chắc chắn sẽ truy tìm rồi tiêu diệt thần hồn của mình rồi chiếm đoạt nó".
Diệp Thành nhíu mày. Lúc này tu vi của anh chỉ là Xuất Khiếu sơ kỳ. Nhưng nếu ra tay toàn lực thì anh có thể dễ dàng nghiền nát vương tử tộc Lệ Ma, thậm chí đối đầu với Chân Quân Nguyên Anh. Nhưng sức mạnh của anh vẫn còn kém so so với Chân Tiên Hợp Đạo thậm chí là các bậc đại năng cảnh giới cao hơn. Quả nhiên là người không có tội, mang bảo vật trong người mới có tội. Nếu để họ biết được chuyện này thì anh sẽ gay to.
"Thôi kệ đi, với mức độ khôi phục linh khí của Trái Đất bây giờ thì không thể thu hút các tiên môn thánh tông thực sự. So với việc lo lắng những chuyện không đâu thì chẳng bằng chăm chỉ tu luyện. Đợi mình đến cảnh giới Nguyên Anh thì còn sợ môn phái nào nữa?"
Thầm quyết tâm, Diệp Thành tóm lấy Nam Tuyệt rồi biến thành một luồng sáng màu vàng kim, bay vọt đi. Lúc này, thần niệm của anh mở rộng, có thể bao trùm phạm vi nghìn mét, cả không gian Luyện ngục Vô Gian đều được thu vào trong tầm mắt anh không còn chút bí mật.
Rất nhanh sau đó anh đã tìm được một nơi hội tụ linh mạch.
"Ngoan ngoãn đợi đi, bổn tọa phải bế quan tu luyện, không được chạy trốn".
Diệp Thành vứt Nam Tuyệt xuống rồi đi vào linh mạch. Nam Tuyệt đã sợ mất hồn rồi, nào còn dám chạy? Hơn nữa lão ta cũng không thể chạy, lúc này bên ngoài Luyện ngục Vô Gian là cơn bão thời không. Với bản lĩnh của lão ta thì không thể nào vượt qua hư không được.
Ầm ầm!
Sau khi tu thành Xuất Khiếu, Diệp Thành lại tu luyện, uy thế đáng sợ tới mức nào?
Linh khí phạm vi nghìn dặm tựa như một con cá voi khổng lồ đang uống nước, chúng ập vào trong cơ thể Diệp Thành. Hàng trăm dòng linh mạch tựa như một con rồng linh khí bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh anh.
Thậm chí đến cuối cùng, tam đại Thần Vương đều xuất hiện, trên bầu trời xuất hiện ba cái lỗ khổng lồ. Linh khí tựa như dòng nước màu xanh biếc giội xuống từ con sông thời gian, sông đen Huyền Minh thậm chí là từ dòng sông ngân hà trên chín tầng trời.
Mười lăm ngày, một tháng, hai tháng...
Mà trừ thất đại huyền môn thì các tông môn thượng cổ đều đã đồn ầm lên.
"Các người nghe nói chưa? Bia gỗ của lão tổ Khô Vinh vỡ nát, người đã chết ở thế giới phàm tục rồi".
"Ôi trời ơi, lão tổ là cường giả đứng đầu đấy, cả Hoa Hạ không ai địch nổi, chẳng lẽ là thần linh thánh giả của các nước khác ra tay?"
"Nghe nói bên phía quần đảo Nam Ngọc xuất hiện một người Hoa tộc vô cùng mạnh. Nghe nói người đó chém Chân Quân, ngay cả Nam Ly Vương cũng chết trong tay kẻ đó. Lão tổ Khô Vinh đến Luyện ngục Vô Gian tìm bảo vật, liệu có..."
"Phì, đùa gì vậy. Đám tép riu Hoa tộc sao có thể đụng đến một cọng tóc của lão tổ Khô Vinh?"
Vô số tu sĩ bàn tán xôn xao, mà khác với sự tự cao của đám người đến từ tông môn thượng cổ, người của Sương Diệp lâu, thậm chí là cả giới võ sĩ và thuật sĩ đều tràn đầy niềm tin.
"Diệp Tiên sư, chắc chắn là Diệp Tiên sư ra tay!"
- ------------------