Những người trong vương tộc đồng thời phấn khích la lên.
Chưởng môn Huyền Nguyệt Môn khẽ lắc đầu nói: “Nam Ly Vương có kim đan thượng phẩm, lại tu hành cực khổ gần nghìn năm, e rằng tu vi hùng hậu của ông ta còn mạnh hơn Đại Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong bình thường gấp mấy lần, cứng rắn đối chọi với ông ta là cực kỳ không khôn ngoan”.
Ngay cả Thẩm Hàn Lâm sùng bái Diệp Tiên sư tột độ cũng không thể không thừa nhận Nam Ly Vương thật sự quá mạnh.
“Chung quy thằng Diệp Thành này vẫn còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm”.
Anh Đông cười khẩy đánh giá.
Nhiều người cũng cho rằng trận chiến đấu này đã xác định thắng thua. Diệp Thành tu luyện chưa tới một trăm năm, sao có thể so sánh với Nam Ly Vương đã sống hơn nghìn năm kia chứ?
“Tan, tan, tan đi!”
Nam Ly Vương liên tục đánh ra mười ba kiếm, Diệp Thành cũng liên tục đón đỡ mười ba quyền. Anh lùi một đường hơn trăm dặm ở trong biển mây mới loại trừ được kiếm khí của Nam Ly Vương. Nhìn bộ dạng Diệp Thành bị chèn ép, Dao Nhi sốt ruột đến mức sắp rơi nước mắt.
Nhưng về sau, Diệp Thành càng đánh càng hăng. Quyền thứ mười bốn anh không lùi một bước nào, ngược lại còn đỡ ngay chính diện.
“Minh Vực Thần Quyền!”
Tiếng ầm ầm vang lên từ trên người Diệp Thành, toàn thân anh được bao phủ trong ánh sáng vàng. Ngọn lửa màu vàng sậm xung quanh người bốc cháy hừng hực, không hề thua kém một Đại Chân Quân đỉnh phong.
Diệp Thành chân đạp ánh sáng vàng, đấm một quyền vào kiếm Ly Biệt. Lần này, anh và Nam Ly Vương đồng thời lùi về sau.
“Sức mạnh của cậu tăng vọt, có thể sánh ngang với Xuất Khiếu đỉnh phong. Nhất là chân nguyên đông đặc đến thế, còn thuần khiết hơn cả kiếm nguyên của ta. Hay lắm, hay lắm!”
Trong mắt Nam Ly Vương lóe lên ánh sáng, dường như nhìn thấy được bảo vật gì đó. Ông ta tu hành công pháp mạnh mẽ của Cổ Kiếm Môn, cộng thêm dòng máu Lôi Giao hỗ trợ khống chế, chất lượng của kiếm nguyên đáng sợ mà ông ta ngưng tụ được vượt xa chân khí công pháp bình thường, nhấc tay là có thể phá núi làm nứt đá, xé rách linh giáp.
Cũng nhờ vào nó nên Cổ Kiếm Môn mới có thể tung hoành thiên hạ, được xếp vào một trong thất đại huyền môn. Nhưng sức mạnh thần kỳ của Minh Vương trên người Diệp Thành lại thuần khiết, cô đọng hơn cả kiếm nguyên của ông ta. Nếu ví kiếm nguyên của ông ta như mảnh gỗ thì sức mạnh của Minh Vương chính là kim cương!
“Không thể cứng rắn chống đỡ!”
Nam Ly Vương nhanh chóng ra quyết định. Ông ta không chỉ có chân nguyên hùng mạnh, mà còn có kiếm thuật vang danh Cổ Kiếm Môn. Nghe nói Nam Ly Vương nắm giữ tổng cộng chín trăm chín mươi chín loại kiếm pháp, độc nhất vô nhị trên quần đảo Nam Ngọc.
“Kiếm quyết Thất Tinh Liên Châu!”
“Đòn quét Thiên Lang Tiếu Nguyệt!”
“Kiếm khí Luân Hồi!”
“…”
Trong khoảnh khắc ấy, Nam Ly Vương sử dụng cùng lúc bảy, tám loại kiếm pháp. Mỗi một loại đều xa lạ chưa từng được thấy qua. Tất cả mọi người trên quần đảo Nam Ngọc đều ngắm nhìn say mê, mở rộng tầm mắt.
“Không hổ là Nam Ly Vương, nắm giữ nhiều kiếm đạo tuyệt thế như vậy”.
Một vị trưởng lão của thượng tông lên tiếng cảm khái.
Không trung cũng bị từng đường kiếm khí chém rách, hóa thành đại dương hỗn độn. Sức mạnh của Nam Ly Vương quá khủng khiếp, kiếm khí mênh mông, tựa như con rồng giận dữ xoay vòng trên bầu trời. Giữa đất trời, từng cột trụ kiếm khí chấn động thiên địa đang xoay tròn trong tiếng rít gào, cắt đứt toàn bộ mây mù trong vòng trăm dặm.
Những chiêu kiếm khác nhau chém lên người Diệp Thành khiến cơ thể anh chấn động kịch liệt, khổ không thể tả. Nhất là kiếm khí Luân Hồi lại càng nhắm thẳng vào thời gian không gian, ẩn chứa ba phần bí ẩn của thời gian. Nếu Diệp Thành không có cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly thì e rằng đã trở nên già yếu, tuổi thọ cạn kiệt ngay tại đây.
“Tan đi cho ta!”
Diệp Thành bị vô số luồng kiếm khí bao phủ, chiến đấu đến cực hạn, điên cuồng nổi giận. Quanh người dâng lên từng tầng huyết khí màu vàng, hóa thành lửa thần màu vàng sậm trào dâng cuồn cuộn.
Ngay sau đó, tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đồng thời xuất hiện sau lưng anh, tiếp đó hợp lại thành một trong chớp mắt, hóa thành quả cầu ánh sáng bốn màu.
Diệp Thành điều khiển thần lực, chân đạp thiên địa, bất chợt ném quả cầu ánh sáng đó ra.
“Tiếu Thiên Tứ Thần Chú!”
Huyết khí màu vàng xung quanh người anh tuôn trào, vết thương quanh mình nhanh chóng hồi phục lành lặn. Hầu như chỉ qua ba đến năm nhịp hô hấp, Diệp Thành lại quay trở lại trạng thái sung mãn. Trên cơ thể anh hiện đầy ký hiệu màu vàng sậm, như kim cương lấp lánh trong suốt, vô cùng cứng chắc.
“Ngu xuẩn cứng đầu!”
Nam Ly Vương khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ thương hại: “Kim đan tổng cộng có chín phẩm, mỗi phẩm cách nhau một tầng trời. Quên nói cho cậu hay, những gì ta vừa thể hiện chỉ là sức mạnh kim đan hạ phẩm bình thường. Bây giờ mới là uy lực của kim đan thượng phẩm chân chính của Xuất Khiếu hậu kỳ”.
Ông ta vừa nói xong, một làn sóng mạnh hơn trước gấp mấy lần bỗng nhiên dâng lên từ trên người Nam Ly Vương. Ông ta đứng giữa trời, giống như một cây cột trụ chống đỡ đất trời.
Biển mây trong vòng trăm dặm xung quanh lấy Nam Ly Vương làm trung tâm hình thành một vòng xoáy mây khổng lồ.
Nam Ly Vương đứng giữa vòng xoáy, chẳng khác nào thần linh.
- ------------------