Đuổi Aokawa Sayuri đi, Diệp Thành liền quay về, đi xem tình huống của Đinh Lương Tài, lúc này Kỷ Quân Lan đã sắp xếp cho anh ta ở trong một phòng bệnh đặc biệt để chăm sóc.
Nhìn thấy Diệp Thành đến, Đinh Lương Tài cười khổ một cái, cố ngồi dậy nói: “Diệp Thành cậu chơi tôi thật thảm đấy”.
Diệp Thành nhíu mày nói: “Tôi chỉ muốn cậu tốt mà thôi lão Đinh à, tôi không phải là giúp cậu làm một lần khỏe cả đời hay sao”.
Nghe được lời này, Kỷ Quân Lan ở bên cạnh đỏ bừng hai má, xoay người chạy ra ngoài, Đinh Lương Tài nhìn bóng lưng của cô ta, trong mắt tràn ngập sự yêu thương.
Đợi đến khi Kỷ Quân Lan chạy ra ngoài, Đinh Lương Tài mới thở dài một hơi, nói: “Tôi tưởng cậu sống nhờ vào nhà họ Thẩm, lại không ngờ được rằng là nhà họ Thẩm dựa vào cậu… Diệp Tiên Sư… ha ha”.
“Này này, cậu không phải đang đố kị đấy chứ”. Diệp Thành biết anh ấy không phải là muốn trách mình, chỉ là nhất thời không tiếp nhận được liền bông đùa một câu mà thôi.
“Thôi đi, anh đây đẹp trai ngời ngời, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, không biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi tôi, cậu nghĩ tôi hâm mộ nốt ruồi trên mông cậu hả?”
Đinh Lương Tài đùa cợt một câu sau đó ngại ngùng nói: “A Thành, lúc nãy Quân Lan đã nói tất cà mọi chuyện với tôi rồi, tôi… có chuyện muốn nhờ cậu”.
Diệp Thành sớm đã nhìn thấu thỉnh cầu của anh ta, bình thản nói: “Có phải là cậu muốn trở thành đại sư võ đạo?”
Đinh Lương Tài cười khổ nói: “Quả nhiên là không gì qua mắt được cậu, Kỷ Quân Lan xuất thân từ gia tộc lớn, tuy rằng chỉ là chi thứ, nhưng cũng không có khả năng gả cho một tên nghèo hèn kiết xác như tôi, tôi muốn cưới cô ấy thì cũng chỉ có thể trở thành đại sư võ đạo”.
Khóe miệng Diệp Thành mỉm cười, khuôn mặt đanh lại, một lúc lâu sau mới hừ lạnh nói: “Kỷ Quân Lan dù sao cũng là con gái, hơn nữa còn xuất thân từ gia tộc lớn, cho dù tính cách thoải mái, cũng vẫn giỏi tính kế người khác”.
Anh nhìn Đinh Lương Tài, nhẹ nhàng nói: “Cô ta chỉ nói với cậu ảnh hưởng của tôi trong Giang Thành, lại không nói với cậu ảnh hưởng của tôi trong ba tỉnh Hoa Đông. Nhưng chỉ cần dựa vào việc cậu là anh em thân thiết của Diệp Tiên sư, đừng nói cưới một người phụ nữ ở chi thứ của nhà họ Kỷ, cho dù là cô lớn của nhà họ Kỷ cũng phải vui vẻ mà lên giường với cậu”.
Đinh Lương Tài nhất thời hít một hơi thật sâu, bị Diệp Thành nói như thế, anh ta mới chân chính hiểu được ba chữ “Diệp Tiên sư” có trọng lượng cỡ nào, địa vị cỡ nào!
Diệp Thành lại tiếp tục nói: “Dù sao cũng là vì muốn tốt cho cậu cho nên tôi mới không trách cô ta, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, ‘đại sư võ đạo’ bốn chữ này tuyệt đối không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu”.
“Cậu có thể có một ý chí chiến đấu luôn luôn tiến về phía trước, không muốn thua bất kì ai không? Cậu có thể có một khí phách cho dù có trăm nghìn quân đội trước mặt, cũng coi như không khí và tiếp tục tiến lên hay không? Cậu có thể có quyết tâm đi đến đỉnh cao ở trên đỉnh nhìn xuống dưới không?”
“Nếu như cậu không có được những thứ này, tôi khuyên cậu nên an phận làm một người bình thường, nhưng nếu cậu có…”
Nói đến đây hai mắt Diệp Thành lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, anh giơ hai tay nắm thành quyền, dường như nắm toàn bộ ánh sáng mặt trời vào trong tay, cao giọng nói: “Nếu như cậu có, đại sư võ đạo chẳng qua chỉ là điểm khởi đầu mà thôi, một ngày nào đó cậu sẽ bước vào Thánh Vực, tiến vào Thần Cảnh, làm cho cả thế giới này phải run rẩy dưới chân cậu”.
Nghe Diệp Thành nói, trong lòng Đinh Lương Tài cũng dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, quát lớn: “Ông đây đương nhiên là có rồi! Ông đây cũng muốn làm kẻ đứng trên tất cả!”
Nghe được lời anh ta nói, Diệp Thành vui mừng cười tươi mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên linh đan có hương thơm thoang thoảng.
“Sử dụng Tử Vân Đan này, tôi giúp cậu rèn thể luyện thần trước”.
Đinh Lương Tài không chút do dự nhận lấy rồi nuốt chửng, anh ta tin tưởng người anh em của mình sẽ không hại mình, giữa hai người là mối quan hệ có thể giao phó cả tính mạng cho nhau!
Trong nháy mắt khi sử dụng linh đan, Đinh Lương Tài liền bị hôn mê, vết thương trên bụng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang liền lại, trên người tróc ra nhiều bùn đen và tạp chất.
Lúc quá trình luyện thể hoàn thành, Diệp Thành liền đưa tay ra truyền linh khí vào trong cơ thể anh ta, trợ giúp người anh em luyện thần…
Nửa giờ sau, làn da của Đinh Lương Tài đã trở nên mịn màng như một đứa bé vậy, anh ta mở to hai mắt, hiện lên một tia sáng sắc bén, hiển nhiên là quá trình tôi thể luyện thần đã hoàn thành, đã tiến vào cảnh giới Trúc Cơ rồi!
Người tu luyện bình thường nếu muốn đi đến bước này, sợ rằng cũng phải mất đến mười năm, nhưng Diệp Thành lại dùng Tiên đan cùng bản lĩnh của mình dùng chưa tới nửa giờ đã hoàn thành rồi!
“Trời đất ơi!”. Đinh Lương Tài vẻ mặt hoang mang lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy trên người mình có sức mạnh vô cùng vô tận, ánh mắt có thể nhìn xa tận hơn trăm mét, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh ở tầng dưới, đây chính là sức mạnh chân chính của đại sư võ đạo hay sao?’
Diệp Thành cười khẽ một tiếng, bình thản nói: “Đại sư võ đạo tính là cái gì, chờ cậu học được hết chiêu thức trên này, cả Võ Thánh cũng không phải đối thủ của cậu”.
Anh liền đưa cho Đinh Lương Tài một điển tịch giống như những võ công mà anh truyền thụ cho Trâu Hổ, chỉ cần anh ta có thể học được tất cả võ học trong quyển sách này thì lúc đó có thể dùng võ nhập đạo, bước vào Thánh Vực!
Nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt Đinh Lương Tài đến mức hận không thể nuốt luôn bản bí tịch, Diệp Thành lại nhắc nhở nói: “Nhớ kỹ dục tốc bất đạt, tu chân học võ không có đường tắt, chỉ có thể chăm chỉ mà thôi. Điểm khởi đầu của cậu cao hơn so với những người khác, nhưng tuyệt đối không thể cho mình có lý do để lười biếng tập luyện có hiểu không?”
Đinh Lương Tài vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, anh ta biết lời của anh em mình cũng chỉ là muốn tốt cho mình, cho nên nhớ kỹ trong lòng.
Đi ra khỏi cửa phòng bệnh, Diệp Thành nhìn thấy Kỷ Quân Lan đang cung kính cúi đầu, anh biết người phụ nữ này vừa nghe lén nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu với cô sau đó bước nhanh rời đi…
Cùng lúc đó, trong ngôi đền Waseda ở giữa Đảo Quốc, một tiếng gầm giận dữ vang lên: “Phân thân của tôi, phân thân của tôi bị hủy rồi!”
Một Vu nữ hoảng hốt chạy vào đại sảnh cúi đầu sợ hãi nói: “Ngài Yuki Miyaji, Ngài Ô Thiên Cẩu không biết nổi giận vì lý do gì, đã giết chết ba Vu nữ hầu hạ mình!”
Có ba người ngồi trong hội trường, người đàn ông ngồi bên trái khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, ông ta mặc một bộ kimono cũ, đeo một con dao dài bên hông.
Người bên phải là một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, mặc dù cô ta mặc một bộ đồ vu nữ đơn giản màu trắng, nhưng trên khuôn mặt không thể che dấu nổi nét đẹp tự nhiên, cơ thể quyến rũ nhưng trên khuôn mặt là nét đẹp đáng yêu ngây thơ.
Mà người ngồi ở giữa là một lão già, mặc dù mặt mũi nhăn nheo, tóc bạc trắng thậm chí hơi thở như có như không tưởng như hấp hối, nhưng sau khi nghe báo cáo, đôi mắt ông ta mở ra, ánh mắt lóe lên tia sáng như đèn pha.
Đây rõ ràng là một vị Pháp Thánh!
Hai người ngồi bên cạnh nhìn thấy lão già mở mắt ra đều cung kính quỳ xuống trầm giọng nói: “Ngài Yuki Miyaji, ngài có yêu cầu gì ạ?”
- ------------------