Chương 921: Không Đến Được Nữa
Các Thiên Quân tay nâng ly rượu, mặt nở nụ cười, nhưng kẻ nào cũng mong muốn phái Sương Diệp và Diệp Thành tan thành mây khói, đuổi tận giết tuyệt từ trên xuống dưới.
“Ừ, chắc là đến rồi”, Thiên Huệ Thiên Quân khẽ cười, bỗng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Khoảnh khắc đó, không chỉ có người trên núi Alpes, mà gần như tất cả tu sĩ ngoại vực đều ngẩng đầu nhìn lên, bỗng thấy nơi chân trời có luồng sáng như sao băng rực rỡ, từ hàng tỷ dặm bay xuống Địa Cầu với tốc độ cực nhanh.
Tất cả mọi người đều thấy lòng nặng trĩu, biết là tin tức thánh địa Lăng Tiêu đã đến.
…
“Là luồng sáng của lão tứ.
Đi, đứng dậy tiếp đón, lão tứ tất nhiên là đến trước báo tin mừng cho chúng ta, đại quân chân chính của thánh địa Lăng Tiêu còn ở phía sau”, Hách Hổ Thiên Quân đứng dậy.
Thiên Huệ Thiên Quân tóc bạc mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt vuốt râu, mỉm cười gật đầu.
Các Thiên Quân cũng đứng dậy với vẻ mừng rỡ, nghênh đón luồng sáng kia.
Trong đại điện, một số người tầng lớp cao của Nhân tộc, các thủ lĩnh của tài phiệt Âu Châu được mời đến đây đều biến sắc.
Bọn họ biết người của thánh địa Lăng Tiêu đến đây có ý nghĩa gì.
Điều đó có nghĩa là sức mạnh của cả Địa Cầu sẽ thật sự mất cân bằng, chúa tể của Địa Cầu không còn là Sương Diệp nữa, mà là những tu sĩ ngoại vực này.
“Haizz, đại thế không thể làm trái, sau này chúng ta phải sống theo ý của người ngoại vực rồi”, một thủ lĩnh tài phiệt thở dài.
Những người khác cũng run rẩy, vẻ mặt cay đắng.
Lúc này, không chỉ có giới tu luyện, mà các diễn đàn ngầm trên mạng cũng trở nên yên lặng.
Cả Địa Cầu mấy tỷ người chí ít có một nửa hiểu rằng, luồng sáng rực rỡ như sao băng kia đến đây mang ý nghĩa gì.
Thoáng chốc, ánh mắt của toàn nhân loại đều tập trung về đây, ngay cả những đệ tử ngoại môn của phái Sương Diệp cũng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Hách Hổ Thiên Quân mừng rỡ chào đón, dẫn người đó vào trong đại điện:
“Lão tứ, Thần chủ đại nhân và các chưởng giáo thiên tông khi nào thì đến Địa Cầu? Lần này ngôi sao Thánh địa Lăng Tiêu có bao nhiêu Nguyên Anh? Sáu đạo thống Chân Tiên chắc là đến hết chứ? Thánh địa Lăng Tiêu có đem theo tiên bảo của bọn họ không?”
Mỗi lần Hách Hổ nói ra một câu, ánh mắt lại sáng thêm một phần, những tu sĩ Nguyên Anh khác cũng lộ ra nụ cười.
Nếu sáu đạo thống Chân Tiên đều đến, thánh địa Lăng Tiêu đem hết tiên bảo theo, vậy thì phái Sương Diệp gì đó, Diệp Thành gì đó đều chỉ con sâu cái kiến, không chịu được một đòn.
Chỉ cần các cao thủ của thánh địa Lăng Tiêu đưa một ngón tay cái ra là đã có thể nghiền nát cậu ta cùng phái Sương Diệp dễ dàng.
Tứ đệ tử của Thiên Huệ là một người trẻ tuổi mặc áo xanh lục, gương mặt phong lưu anh tuấn.
Nhưng lúc này, vẻ mặt hắn lại có chút hoảng hốt, ánh mắt chứa vẻ do dự: “Ừ, các vị Thiên Quân của thiên tông đúng là sẽ đến, nhưng không được nhiều người”.
“Không nhiều là sao? Hơn trăm Thiên Quân Nguyên Anh của thánh địa Lăng Tiêu không thể đến hết, nhiều nhất là năm sáu chục người à?”, Hách Hổ Thiên Quân cười hỏi.
“Có thể là ít hơn”, tứ đệ tử do dự một lúc mới nói.
“Không sao, chỉ cần thánh địa Lăng Tiêu và chưởng giáo của sáu đạo thống Chân Tiên đến là được rồi, những Nguyên Anh khác không quan trọng.
Hôm nay, số Nguyên Anh tụ tập ở đây với chúng ta cũng đã hơn trăm người rồi, chỉ thiếu định hải thần châm như thánh địa Lăng Tiêu để trấn áp ngôi sao này mà thôi”.
Hách Hổ cười nói.
“Đúng vậy”, các Nguyên Anh đồng loạt gật đầu.
“Thánh địa Lăng Tiêu không đến được”, tứ đệ tử lắc đầu.
“Là sao? Lẽ nào thánh địa Lăng Tiêu xem thường tiên duyên ở Địa Cầu? Không thể nào, tiên duyên ở đây đến các Thần Tử của đại giáo biển sao cũng điên cuồng muốn có kia mà.
Tuy chúng ta không rõ đó là tiên duyên gì, nhưng chỉ nhìn đội quân tiên phong của Trường Sinh Giáo và các phái khác, phái ra cả Thần Tử và thần tướng, có thể thấy tiên duyên này rất ghê gớm”, Hách Hổ nhíu mày.
“Không phải vì xem thường, mà là thánh địa Lăng Tiêu đã bị hủy diệt rồi.
Các đạo thống Chân Tiên cũng bị diệt hết.
Nay ngôi sao Thánh địa Lăng Tiêu đã khuất phục trước một người một tông, đương nhiên không thể đến được”, tứ đệ tử khẽ than.
“Cái gì? Thánh địa Lăng Tiêu bị diệt rồi sao?”, Hách Hổ thật sự kinh ngạc.
Không chỉ có hắn mà các chưởng giáo Nguyên Anh của các ngôi sao lớn khác cũng kinh ngạc.
Lão tổ tộc Quang Minh vóc dáng to lớn, đang cầm ly rượu uống, ly rượu lưu ly trong tay cũng run rẩy, suýt chút nữa đổ ra ngoài.
“Ngay cả đạo thống Chân Tiên vô cùng cổ xưa như thánh địa Lăng Tiêu mà cũng có thể hủy diệt, xem ra dải Ngân Hà lại xuất hiện một vị chúa tể mới.
Người có thể trấn áp thánh địa Lăng Tiêu xứng đáng là người đứng đầu đương thời.
Nói không chừng chẳng lâu sau, chúng ta sẽ chúc mừng vị Chân Tiên Hợp Đạo thứ sáu ra đời”.
Thiên Huệ lại không kinh ngạc, ngược lại vuốt râu cười lớn, quay đầu nói với tứ đệ tử với vẻ mặt hiền từ: “Không biết người đó là ai? Bọn họ có đến Địa Cầu không?”
“Phải, người đứng đầu đương thời đó tên là gì? Có đến chưa?”
Các Nguyên Anh cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi tới.
Chúa tể mới đó có thể san bằng thánh địa Lăng Tiêu, tất nhiên là mạnh hơn thánh địa Lăng Tiêu.
Cao thủ như vậy đến đây chắc chắn sẽ khiến mọi người vui mừng hơn.
“À, người đó tên Diệp Thành, nghe nói thực lực vô cùng đáng sợ, mười năm trước đã một mình càn quét toàn bộ thánh địa Lăng Tiêu.
Nguyên Anh ngã xuống dưới tay hắn nghe nói là gần trăm người, những thiên tông khác đều cúi đầu”.
Thậm chí cả người Hoa Hạ cũng không biết năm đó là ai đã bắt nhốt mình, thế lực bị Diệp Thành tiêu diệt là thánh địa Lăng Tiêu, chỉ có phái Sương Diệp và lãnh đạo của Long Đằng mới biết, nhưng bọn họ đều đã bị đưa đi mất.
Cho nên lúc này, những Nguyên Anh nghe được tin này đều cảm thấy như bị một vạn chiếc xe lu lăn qua.
…
Tin tức trong đại điện hoàn toàn không thể ngăn chặn, hầu như được truyền khắp Địa Cầu và cả vài ngôi sao xung quanh Địa Cầu với tốc độ tia chớp.
Danh tiếng của Diệp Thành thật sự chấn động toàn bộ tinh vực bị lãng quên, thậm chí còn truyền đến tinh hà ngoại vực.
Từ mười năm trước, Diệp Thành đã một mình san bằng thánh địa Lăng Tiêu và sáu đạo thống Chân Tiên, ép cho thánh địa Lăng Tiêu to lớn phải cúi đầu.
Khi tin tức này truyền ra, khắp Địa Cầu đều rung chuyển, mấy tỷ người dân mở to mắt không dám tin.
Ngay cả các đệ tử phái Sương Diệp cũng tỏ vẻ sửng sốt, há hốc miệng to bằng quả trứng vịt, không thể tiếp thu tin tức này.