Bọn họ ở trên cao này cả nghìn năm, luôn cho rằng tông môn thượng cổ là tiên giới, tiên cảnh, tiên môn, còn trái đất ở đối diện chỉ là chốn phàm trần, là nơi của một đám ngu si đần độn sinh sống. Bọn họ vốn dĩ rất khinh thường Trái Đất.
Ai ngờ rằng, hôm nay Diệp Thành dùng sự uy dũng, vô địch của mình để đạp nát cái thế giới này, trở thành chủ nhân của tông môn thượng cổ.
“Triệu tập các chiến binh, tập hợp tất cả Chân Quân, chúng ta tiến công Thánh Thiên Cung, liều mạng với tên họ Diệp kia, đế hắn biết rằng tông môn thượng cổ vẫn luôn có những nam nhi sục sôi nhiệt huyết, tông môn thượng cổ sẽ không lùi bước!”
Rất nhiều người làm loạn nhưng một bộ phận lớn người thì đứng im nhìn.
Chủ nhân của tông môn thượng cổ là thất đại huyền môn. Hàng ngàn năm qua, mọi quyền lợi của tông môn thượng cổ đều nằm trong tay các đại huyền môn và Liệt Diễm Cốc. Đổi chủ nhân của tông môn thượng cổ cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến các tán tu Chân Quân, các thế gia vừa và nhỏ.
Còn những người dân thường sẽ chẳng càng để tâm. Dù sao ai trở thành chủ nhân của tông môn thượng cổ, bọn họ cũng phải khép nép mà “nộp thuế”. Mấy chuyện đổi chủ thực sự cách quá xa bọn họ.
Quân Lâm Sơn.
Sau khi biết được tin tức, các trưởng lão của nhà họ Lâm lập tức ngẩn người tại chỗ, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Rất nhiều trưởng lão giậm chân đấm ngực, thầm hận sao Lâm Trí Xung lại lôi Lâm Cửu Nhi từ Huyền Cơ Môn xuống.
Cho dù Diệp Thành vẫn nhận Lâm Thất Thất
Nhưng pha kéo đó quả thực đã chặt đứt vinh quang của nhà họ Lâm nghìn đời nay.
“Nhà họ Lâm chúng ta vốn dĩ có thể lên tông môn thượng cổ, thay thế Liệt Diễm Cốc, thậm chí trở thành đệ nhất thế gia ở Hoa Hạ nữa!”, các vị trưởng lão thở dài. Còn Lâm Trí Xung ở thành Huyền Đô cách xa đó cũng bắt đầu hối hận.
Tại thất đại huyền môn, bầu không khí ngột ngạt vô cùng, các đệ tử, trưởng lão đều buồn bực vô cùng.
Trận đầu tiên, thất đại huyền môn tổn thất rất nặng nề.
Tất cả tiên bảo, linh bảo đều hỏng, mười hai vị thủ lĩnh chủ tông bị ngã xuống, gần 100 Chân Quân bỏ mạng. Hiện giờ, số Chân Quân mà các tông tập hợp lại không được quá 20 người, một nửa trong số đó còn tập trung ở Bạch Vân Quan.
“Diệp Thành…không, Diệp Thiên Quân muốn chúng ta đến Thánh Thiên Cung để bái kiến người, nếu không người sẽ huỷ diệt thất đại huyền môn, chúng ta đi hay không?”
Có trưởng lão hỏi.
Mọi người đáp lại bằng sự im lặng.
Việc bái kiến lần này biểu thị thất đại huyền môn quy phục Diệp Thành, thậm chí còn bị rơi vào cái bẫy trả thù của Diệp Thành, phải trả cái giá rất chát.
Nhưng nếu không đi thì tận diệt toàn môn, như vậy, sau này các đệ tử của huyền môn đều sẽ phải sống như chó mất chủ, chịu sự truy sát của Diệp Thành. Còn những tán tu thế gia vì để lấy lòng Diệp Thành mà dốc lòng dốc sức giúp anh truy sát bọn họ.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên người tông chủ Bạch Vân Quan.
Lúc này, chỉ có Bạch Vân Quan vẫn giữ được nhiều Chân Quân nhất, Quan Vân Tiên Tử là thủ lĩnh duy nhất nữa.
“Bạch Vân Quan bằng lòng đến bái kiến Chân Quân!”
Cuối cùng Quan Vân Tiên Tử khó khăn mở lời.
Khoảnh khắc đó, tất cả đệ tử huyền môn đều thấy mơ hồ, chỉ cảm giác có thứ gì đó bị đập vỡ. Thứ bị đập vỡ đó chính là tôn nguyên mà bọn họ gìn giữ hàng vạn năm. Tuy nhiên, có rất nhiều người thầm thở phào trong lòng.
...
Trước sự dẫn dắt của Quan Vân Tiên Tử, tất cả nhưng Chân Quân còn sống sót của thất đại huyền môn nhanh chóng tiến đến Thánh Thiên Cung để bái kiến Diệp Thành. Lúc đó, bách tiên tề tựu, các đại thế gia, gia chủ của các tông môn tụ họp.
Gần như toàn bộ Chân Quân của tông môn thượng cổ đều có mặt.
Thánh Thiên Cung, trong điện Lăng Tiêu, ánh sáng lấp lánh, tề xạ đấu ngưu nhưng tất cả mọi người đứng trong đại điện đều không dám thở mạnh, chỉ có một người đàn ông tóc tro bạc đang ngồi trên ngai vàng, ánh mắt quét một lượt chúng sinh.
“Tội nhân tham kiến Chân Quân!”
Quan Vân Tiên Tử cúi lạy. Khuôn mặt sáng như ánh trăng của bà ta tràn đầy sự kính cẩn, phục tùng. Bà ta mặc bộ đồ trắng, quỳ trên đất, để lộ rõ chiếc eo thon gọn cùng đường cong mỹ miều của cơ thể. Đằng sau bà ta, các Chân Quân của thất đại huyền môn cũng quỳ xuống cúi lạy.
Các gia chủ thế gia đến đây dự lễ đều cảm thấy khó hiểu.
Trong lòng bọn họ, thất đại huyền môn cao cao tại thượng, trấn áp toàn bộ tông môn thượng cổ, thậm chí là cả Hoa Hạ. Hôm nay, đường đường là người đứng của huyền môn lại cung kính quỳ lạy một người trần. Điều này đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng về sự cao quý của huyền môn.
“Cảnh tượng này sẽ được ghi lại vào sử sách lưu truyền muôn đời, chứng tỏ giới tông môn thượng cổ đã chịu hạ mình trước thế tục, uy nghiêm của Tiên giới bị một người phàm di dưới gót chân”.
Có một ông già thành thật, thiếu thông suốt thầm than vãn.
Từ đó, Diệp Thành trở thành người đứng đầu thế giới, nhận chức chủ nhân mới của tông môn thượng cổ.
…
Sau khi gặp qua các Chân Quân một lượt, Diệp Thành phong bế Thánh Thiên Cung, bước vào thời kỳ bế quan.
“Trận chiến này đúng thảm. Liên tiếp dùng sáu lần Hải Hoàng Chân Linh. Nếu chỉ dựa vào bản thân thu nạp linh khí để khôi phục thương thế thì ít nhất cũng phải mất hai, ba năm. Nhất là chiêu Hải Hoàng Quân Lâm cuối cùng, lấy mất cả trăm năm tuổi thọ của mình. Có điều… đáng lắm”.
Diệp Thành cười.
Trước mặt anh, bảy món tiên bảo với khí tức ngập tràn đang lơ lửng trên không.
Linh thạch to ngang ngửa ngọn núi, linh dược, linh đan chất đầy căn phòng đá, trong đó còn sáu, bảy vị tiên dược, khí tức rất lớn, hương thơm ngập phòng, không thua kém gì quả Lôi Kiếp, rõ ràng là thuốc quý nhân gian hiếm gặp mà.
Nhưng thứ khiến Diệp Thành thực sự hứng thú là một vật thể ở dạng Nguyên Anh lấp lánh ánh vàng với nguồn khí tức vô hạn, ẩn chứa một nguồn sức mạnh đáng sợ nằm trong tay mình.
Nguyên Anh!
Vậy nên, Phong Lung Chân Quân có thể cầm chịch tông môn thượng cổ, một người áp chế một giới, đánh Diệp Thành tơi bời hoa lá chính là nhờ Nguyên Anh nhỏ bé vô hại này đây.
Nó tỏa ra ánh sáng màu vàng giống như đá hổ phách thuần chất nhất vậy. Nguồn năng lượng khổng lồ tụ lại bên trong chẳng khác nào một mặt trời nhỏ.
“Tuy Xuất Khiếu với Nguyên Anh tuy chỉ kém nhau một bậc nhưng chính là sự khác biệt một trời một vực. Mặc dù tu sĩ Xuất Khiếu chỉ bước chân vào cánh cửa tu tiên nhưng vẫn còn non, chỉ có thể ở trong Tinh Thần hoặc trong thế giới không thể tồn tại lâu dài trong vũ trụ hoặc không trung”.
“Nhưng Nguyên Anh thì khác!”
Ánh mắt Diệp Thành thâm sâu, đầu ngón tay quét trên viên hổ phách vàng óng, bên trên có hai đường nứt, đường nứt đó như dấu vết của việc bị sét đánh trúng.
“Một khi Nguyên Anh ngưng tụ, tu sĩ phải tự thân vận động. Linh khí tinh thần cạn kiệt, nơi tu luyện đã không còn khả năng kiềm chế Nguyên Anh. Bọn họ hoàn toàn có thể bay ra ngoài vũ trụ để hấp thụ năng lượng mặt trời, mặt trăng hoặc các ngôi sao khác. Hoặc bọn họ có thể xé toạc không gian thoát khỏi thế giới nhỏ bé này để đi tìm tương lai đầy hứa hẹn của mình".
“Vậy nên Nguyên Anh mới được mệnh danh là Trường Sinh Thiên Quân. Các chủng tộc thực sự trong vũ trụ, chỉ có người bước được vào cấp Nguyên Anh mới là chiến sĩ thực thụ, có thể rời khỏi vòng tay của ba mẹ, ra ngoài du lịch, thám hiểm".
Nghĩ đến đây, Diệp Thành bất giác cười chua xót.
Xuất Khiếu đánh với Nguyên Anh đúng là khó quá. Sức mạnh Nguyên Anh tích trữ gấp Xuất Khiếu cả trăm lần, quan trọng hơn là mức độ ngưng tụ của Nguyên Anh cao, chất lượng cũng sẽ cao theo. Trong tình huống thông thường, chỉ cần Nguyên Anh xuất chiến là đủ nghiền nát Xuất Khiếu!
Mặc dù Diệp Thành có thần thể cũng tu được đủ loại thần thông, nhưng so với những thiên kiêu trong vũ trụ thì vẫn còn kém xa.
Con cháu của thần thú chỉ cần sinh ra đã có thần thể, theo gen di truyền, trong người có sẵn Nguyên Anh, thậm chí có thể hội tụ cả thần thể, thần mạch và thần thông. Hơn nữa, những người thuộc dòng thiên sinh vô địch này, từ lớn đến bé còn được nuôi dưỡng bằng các loại bảo dược, thậm chí là thần dược thì mới có thể Xuất Khiếu đấu tay đôi với Nguyên Anh.
“Có điều đó chỉ là tạm thời thôi, đợi linh khí của Trái Đất hồi phục như cũ, trở thành thế giới tu tiên đích thực là có thể tìm được nguồn tài nguyên để tu thành đại thần thông thực thụ. Đến lúc ấy, đi bái kiến các thánh, thần nữ, thiên kiêu trong vũ trụ, không biết bọn họ có tụt lùi so với kiếp trước hay không”.
Trong mắt Diệp Thành lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo.