Chương 896: Thần Phù Thế Mạng
Khi vết máu lan ra, linh bảo hộ thể quanh người Thần Tử Vô Cực phát ra tiếng lanh lảnh.
Chỉ thấy bảy tám món báu vật như một chiếc nhẫn cổ đồng xanh trên tay hắn, một chiếc vòng đá màu đen trên cổ tay, một miếng ngọc bội hoa văn rồng đeo ở thắt lưng, một ngọc bài màu xanh đeo trên cổ, tất cả đồng thời nứt vỡ.
“Linh bài Vô Cực, nhẫn thần Thiên Tôn, ngọc bội Tử Long, vòng Hư Vô…”
Ma La ở bên cạnh, liếc mắt liền nhận ra lai lịch của ba bốn món báu vật.
Có thể nói, mỗi món đều có lai lịch rất lớn, ít nhất cũng là báu vật cấp thiên bảo đỉnh phong, tu sĩ Nguyên Anh bình thường thì cả đời cũng chưa chắc có thể kiếm được, nhưng trên người Thần Tử Vô Cực lại mang theo bảy tám món, hơn nữa còn đều là pháp khí hộ thân, quý giá hơn cả thiên bảo binh khí bình thường.
Vậy mà những báu vật có thể chống được một đòn của Nguyên Anh đỉnh phong này lại bị vỡ nát toàn bộ, ảm đạm u ám, linh khí mất sạch, rõ ràng đã bị nát bét dưới nhát kiếm của Diệp Thành.
Sau đó, Thần Tử Vô Cực vẻ mặt kinh hãi bị nứt toác từ giữa, cả thân xác bị mũi kiếm thần vô hình cắt đôi, để lộ xương cốt lấp lánh ánh sáng màu ngọc, và cơ thịt màu vàng nhạt.
Kim thân, ngọc cốt, thần huyết.
Điều này có nghĩa là Thần Tử Vô Cực luyện thể đã gần đại thành, thân xác mạnh hơn Nguyên Anh bình thường nhiều, tiên bảo bình thường cũng chưa chắc có thể làm bị thương hắn, nhưng dưới Nhất Kiếm Cách Thế của Diệp Thành thì chẳng là gì cả.
"Bụp!"
Cuối cùng, cả người Thần Tử Vô Cực phát nổ hoàn toàn, ngay cả nguyên anh màu bạc nhàn nhạt trong người cũng bị kiếm ý vô hình cắt làm hai nửa.
Nguyên anh vỡ nát, cho dù có Đại La Kim Tiên nhập thân, thì hắn cũng không thể sống lại được.
Chỉ một nhát kiếm, Thần Tử Vô Cực đã ngã xuống!
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
"Bốp bốp bốp!"
Chỉ thấy thân xác của Thần Tử Trường Sinh, Thần Tử Kim Ô, Thần Tử Vạn Yêu phát nổ liên tiếp như pháo hoa.
Tuy pháp khí hộ thân của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí Ma La nhìn thấy trong đó có tiên phù hộ thân do chính tay Chân Tiên Hợp Đạo viết nên, nhưng vẫn vô dụng.
Dưới nhát kiếm của Diệp Thành, ngay cả bùa chú Chân Tiên cũng bị rách toạc, nguyên anh và linh hồn cứng rắn kiên cố nhất cũng bị chém thành bột mịn.
Đây là chiêu thức mà ngay cả thời gian và không gian cũng bị cắt đôi, Nhất Kiếm Cách Thế đáng sợ đến vậy kia mà!
Cuối cùng, Thần Tử Kim Ô toàn thân màu vàng, bao trùm bởi tầng tầng lửa giận như một con sư tử màu vàng, cũng đứt lìa thành hai nửa giữa không trung.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người câm như hến, ngây ra như phỗng.
"Đáng sợ, đáng sợ quá", Ma La nhỏ giọng kêu lên, hai chân không khỏi nhũn ra.
Trước đó anh ta không ra tay với Diệp Thành, nên Diệp Thành tha cho.
Các trưởng lão đệ tử may mắn thoát nạn đều răng va vào nhau lập cập.
Nhưng lúc này, bọn họ chỉ mong đập đầu chết quách cho xong, bốn vị Thần Tử là Thần Tử Trường Sinh, Thần Tử Vô Cực, Thần Tử Vạn Yêu, Thần Tử Kim Ô đều đã chết, lại càng không biết có bao nhiêu thiên tài và trưởng lão đại giáo của tinh hà ngoại vực bỏ mạng ở đây.
Đây là đại họa tày trời đấy.
Một khi tin truyền về tinh hà ngoại vực, cả biển sao sẽ chấn động giận dữ.
Sợ là những người cấp cao nhất của các thần giáo Chân Tiên kia cũng không ngồi yên được nữa, bọn họ chắc chắn sẽ phái hạm đội lớn mạnh hơn trước gấp chục, gấp trăm lần đến chinh phạt Địa Cầu.
Đến lúc đó, không chỉ Địa Cầu, mà tinh vực bị lãng quên, và các Nguyên Anh, Kim Đan còn sống sót như bọn họ cũng không thể trốn thoát.
Chắc chắn lửa giận của các đạo thống Chân Tiên sẽ trút lên đầu bọn họ.
Thần Tử, thần tướng đã chết cả rồi, một Nguyên Anh hay Kim Đan nhỏ bé làm sao sống sót được? Liệu có phải là bán chủ cầu vinh, bán đứng Thần Tử nhà mình, cõng rắn cắn gà nhà không?
Chỉ cần một người nói như vậy thôi, thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.
"A, tôi tuyệt đối sẽ không chết!"
Bỗng một tiếng gầm vang lên, chỉ thấy trên người Thần Tử Vạn Yêu có một tấm bùa chú đột nhiên bốc cháy dữ dội, một luồng ma khí đáng sợ lan tới.
Đó là một tấm thần phù thế mạng, cao cấp hơn thần phù hộ thân một chút, được làm từ máu của Chân Tiên Hợp Đạo.
Máu của Chân Tiên quý giá đến mức nào chứ?
Có truyền thuyết đồn rằng một giọt máu của Chân Tiên có thể giết được Nguyên Anh, khiến chu vi mấy trăm dặm hóa thành bột mịn.
Tuy lời đồn này hơi thổi phồng, nhưng dùng thần phù thế mạng được ghi từ máu của Chân Tiên để cứu một mạng cũng là chuyện đơn giản.
"Vèo!"
Chỉ thấy thần phù bùng cháy, hóa thành một luồng ma khí đáng sợ trùm lên người Thần Tử Vạn Yêu, cơ thể bị lìa đôi của hắn dần liền lại dưới ánh sáng thần thánh, cơ thịt mọc ra, gắn kết với nhau, máu và xương cũng hồi phục.
Cuối cùng, ngay cả vết kiếm màu đỏ nhạt trên người hắn cũng được ánh sáng kia xóa nhòa.
Thần Tử Vạn Yêu đã khôi phục lại nguyên dạng!
"Không hổ là bùa chú Chân Tiên!"
Nhưng sau một nhát kiếm, chân ý trong kiếm sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, mất rất lâu mới có thể khôi phục.
Cho dù là Diệp Thành, lúc này không có thanh kiếm thần cấp tiên bảo thứ hai trong tay thì cũng không thể chém thêm nhát nữa.
Nhưng Diệp Thành vỗ bàn tay cô ta, khẽ cười.
"Lũ Vạn Yêu Môn quá coi thường chiêu Nhất Kiếm Cách Thế này của tôi rồi.
Kiếm thuật vô thượng có thể uy chấn tinh hà, tung hoành vũ trụ, chém chết Chân Tiên Hợp Đạo, một tấm thần phù thế mạng nhỏ nhoi có thể cứu được sao? Đừng nói là một mạng, cho dù là trăm nghìn mạng, thì cũng không thoát khỏi nhát kiếm này của tôi!"
"Nghĩa là sao?", sắc mặt của Thần Tử Vạn Yêu sầm xuống.
Mọi người còn chưa kịp có phản ứng, chỉ thấy chỗ vết kiếm màu đỏ nhạt cũ trên người Thần Tử Vạn Yêu lại xuất hiện một vết kiếm đỏ thẫm.
Vết kiếm kia xuyên từ trong ra ngoài, hiện ra giữa không trung, lại chém cả linh hồn lẫn nguyên anh của Thần Tử Vạn Yêu thành hai nửa.