Vạn Sự Lâu vô cùng rộng lớn, có rất nhiều tài nguyên hỗ trợ tu hành, đáng tiếc tài nguyên tu hành của anh trong tương lai nhiều như là núi là biển, nếu không phải là các loại tài nguyên đỉnh cấp như thần dược hay thiên dược thì căn bản không thể nào lọt nổi vào mắt anh.
Cuối cùng, Diệp Thành chọn lựa một số loại thiên dược phổ thông dùng để luyện chế đan dược. Nhưng cho dù như thế cũng làm kinh động đến một vị chủ quản lớn của Vạn Sự lâu đích thân ra mặt, tự mình mang đến.
Sau khi ra khỏi Vạn Sự Lâu, Diệp Thành dẫn bốn người đến nghỉ ngơi ở thành Bồng Lai một đêm.
Ngày hôm sau, mọi người thuê xe ngựa đi đến trước sơn môn của Bồng Lai Tiên Sơn.
Càng đến gần Bồng Lai Tiên Sơn càng được chứng kiến khí thế mạnh mẽ kinh hồn của thiên tông tối cao này. Vô số tiên khí hỗn độn bao trùm lấy cổng Tiên Sơn, qua cổng Tiên Sơn thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ của Bồng Lai Tiên Sơn.
Có vô số hào quang, linh khí bắn ra như mưa trút xuống, lại có từng luồng ánh sáng phát ra từ các đỉnh núi, làm cho nơi này tỏa sáng như chốn tiên cảnh. Đó chính là mấy ngàn thậm chí là mấy vạn năm lĩnh ngộ của vô số Thiên Quân, làm cho người ta khi nhìn vào ngay lập tức có ý định muốn khoanh chân ngồi xuống tại chỗ để tu luyện và cảm ngộ.
Nơi này quả xứng danh là thánh địa của tiên gia.
“Người đến hãy dừng lại, đây là thánh địa Bồng Lai, sơn môn của thiên tông”.
Đứng trước cổng tiên môn là hai người cao tới hơn mười trượng mặc giáp vàng. Nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, hai người mặc giáp vàng được tạo thành từ vô số bùa chú, chính là hai con rối dùng để bảo hộ tiên môn.
Nhưng cho dù là con rối đi nữa, hơi thở của chúng cũng vô cùng oai phong lẫm liệt, uy nghiêm dũng mãnh, âm thanh như tiếng chuông đồng, không hề thua kém các cao thủ Kim Đan đỉnh phong.
Khi Diệp Thành đang chuẩn bị nói thì ở bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh ngạc:
“Sao anh lại ở đây?”
Diệp Thành quay đầu nhìn lại.
Anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai chị em ở Vạn Sự Lâu hôm qua và thanh niên mặc áo bào màu trắng đang ngồi trên phi thuyền linh bảo thượng phẩm, kinh ngạc nhìn về phía năm người Diệp Thành.
Hà Vũ đứng trên phi thuyền với ánh sáng chói mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành và bốn người đi cùng với anh.
Là truyền nhân của gia tộc tu tiên nhà họ Hà, cũng là đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn, Hà Vũ luôn tự tin ánh mắt của mình không bao giờ sai. Năm người Diệp Thành, cho dù là Ân U Liên có tu vi cao nhất đi nữa, công pháp tu hành của cô ấy trong các công pháp tu hành Kim Đan chỉ được xếp vào hàng trung.
Công pháp Kim Đan trung đẳng ở trên các hành tinh nhỏ cũng được xem là công pháp đỉnh cao, nhưng đặt ở các thế lực lớn như nhà họ Hà hay là Bồng Lai Tiên Sơn lại chẳng là cái gì cả.
Nhà họ Hà tuy rằng không bằng Bồng Lai Tiên Sơn, nhưng cũng là gia tộc Thiên Quân đã từng xuất hiện Nguyên Anh, lão tổ của gia tộc cũng là người nắm giữ tiên bảo, Bán Bộ Thiên Quân.
Ngay cả Ân U Liên cũng chỉ thế này, nói gì đến hai tu sĩ một già một nhỏ trẻ kia chứ.
Làm sao bọn họ có thể có quan hệ với thiên nữ Chân Long được chứ?
Cho dù là tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào trắng kia cũng nheo mắt lại, có vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn về phía đám người Diệp Thành.
Về phần người em gái tên là Hà Nhu cũng thốt lên kinh ngạc:
“Làm sao lại là các người? Các người đến Bồng Lai Tiên Sơn này để làm gì?”
“Thì ra là ba người các người”.
Diệp Thành quay đầu cười nói thân thiện với người chị tên Hà Vũ, sau đó quay sang nói với Hà Nhu với vẻ mặt trịnh trọng: "Trước đây đã nói rồi, tôi đến gặp em gái Dao Nhi của tôi”.
“Hả?”
Lời này vừa nói ra, cả ba người cùng thốt lên một cách kinh ngạc.
Hà Vũ hơi nhíu mày, ấn tượng của cô ta về Diệp Thành vẫn còn rất tốt.
Người thanh niên mặc áo bào trắng này tuy rằng tu vi hơi thấp, lai lịch lại có vẻ không được tốt cho lắm, không thể nào sánh bằng những đệ tử của các gia tộc Thiên Quân mà cô ta vẫn thường thấy, so với Tô Hoài Tiên ở bên cạnh còn kém xa tít tắp. Nhưng anh ta lại rất hiểu lễ nghĩa, biết điểm dừng.
Nhưng Hà Vũ lại không thể tin được, đường đường là thiên nữ Chân Long, là hạt giống Nguyên Anh của Bồng Lai Tiên Sơn trong tương lai lại có quan hệ với một người thanh niên có tu vi Kim Đan nhỏ yếu như thế!
Người thanh niên tên là Tô Hoài Tiên mỉm cười lắc đầu, không nói gì cả.
Mà Hà Nhu cũng mỉm cười khúc khích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta có vài phần chế giễu: “Chỉ dựa vào các người mà cũng dám nói mình có quan hệ với sư muội Dao Nhi à? Rõ ràng là cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga, thấy người sang bắt quàng làm họ, không biết trời cao đất dày là gì”.
Sau khi nghe những lời Tô Hoài Tiên nói ngày hôm qua, Hà Nhu đã hoàn toàn tin vào lời gã.
“Có chuyện gì thế?”
Có người thấy cảnh này liền đến hỏi thăm.
Lối vào duy nhất của Bồng Lai Tiên Sơn tất nhiên là vô cùng bắt mắt, được nhiều người để ý tới. Rất nhiều đệ tử khi ra vào tiên môn của Bồng Lai Tiên Sơn đã nhìn thấy đám người Diệp Thành và Tô Hoài Tiên.
Nhiều người quen biết Tô Hoài Tiên đã đến chào hỏi một cách kính cẩn.
Trong số đó, thậm chí không thiếu cao thủ có tu vi Kim Đan đã ngưng luyện thành Kim Đan tứ phẩm thậm chí là ngũ phẩm. Tô Hoài Tiên chỉ chỉ khẽ gật đầu đáp lễ, hiển nhiên là địa vị của hắn ở trong Bồng Lai Tiên Sơn vô cùng cao quý.
Có rất nhiều người nhìn thấy đám người Diệp Thành đều vô cùng ngạc nhiên, liên tục hỏi lai lịch của nhóm người Diệp Thành. Sau đó đám người Hà Nhu đều như thêm dầu vào lửa, liên tục nói xấu Diệp Thành, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc lắc đầu.
“Không thể nào, thiên nữ Chân Long làm sao có thể có quan hệ anh em với hạng người này được cơ chứ?”
“Tôi đã từng nghe một tin đồn, nghe nói anh trai của sư muội Dao Nhi mấy năm trước đã bị nhốt vào Luyện ngục Vô Gian, chiến đấu chống lại tộc Lệ Ma ở ngoại vực, không biết sống chết. Con kiến cảnh giới Kim Đan như anh ta sợ rằng khi vừa mới vào Luyện ngục đã bị tiêu diệt rồi!”
“Đúng thế, tôi cũng đã từng nghe qua, hình như là do chính thiên nữ Minh Sương nói ra”.
Các đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn liên tục tiếp lời.
Trong khi nói chuyện, bọn họ thậm chí còn không thèm nhìn về phía Diệp Thành và những người đi cùng anh.
Những người có thể vào được Bồng Lai Tiên Sơn phần lớn đều là dòng chính của các gia tộc Thiên Quân, hoặc là có thiên phú tuyệt đỉnh, thiên tài tuyệt thế mới được vào đây. Ai nấy đều đã luyện thành Kim Đan tam phẩm. Trừ Ân U Liên được mọi người chú ý ra, những người khác thậm chí còn không lọt nổi vào mắt của các đệ tử này.
“Nghe thấy chưa? Anh trai của sư muội Dao Nhi sớm đã chết ở trong Luyện ngục Vô Gian rồi, không đến lượt các người ở đây giả mạo đâu”. Cô gái tên là Hà Nhu khoanh hai tay trước ngực, hất cằm lên kiêu ngạo nói.
“Đúng thế, mau rời khỏi đây, nếu để Nguyệt Hoa trưởng lão biết được nhất định sẽ đuổi giết các người đấy”.
Tất cả mọi người đều cười nhạo, ngay cả Hà Vũ cũng bĩu môi khinh thường, không nhẫn nại nói: “Mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Không cần”.
Diệp Thành từ chối.
Đối mặt với sự chế giễu của tất cả mọi người, Diệp Thành không hề để ý.
Anh đường đường là Huyền Thần Tiên Đế, hiện tại đã ngưng tụ ra Cửu Khiếu Linh Lung Anh trước nay chưa từng có, làm sao có thể để tâm đến sự chế giễu của một đám kiến hôi nhỏ bé cơ chứ? Hơn nữa, anh đã dùng tín vật mà Minh Sương lưu lại cho mình để liên hệ rồi.
Nếu bây giờ rời đi, không phải Dao Nhi sẽ vô cùng đau lòng sao?
Nhưng Ân U Liên lại thấy bất bình thay cho chủ nhân.
Diệp Thành đường đường là Thiên Quân, là cường giả mạnh mẽ đã tự tay tiêu diệt một tộc! Lúc nào đến lượt đám tu sĩ Kim Đan Ngưng Đan này cười nhạo cơ chứ?
Nếu không phải kiêng dè đang ở tiên môn của thiên tông thì Ân U Liên sớm đã giết sạch những người này rồi.
“Hai vị sư muội, chúng ta đi vào thôi”.
Tô Hoài Tiên khinh thường lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Diệp Thành trong mắt của hắn chẳng khác gì một con kiến, căn bản không cần quan tâm, chỉ là thi thoảng nhìn qua, làm cho những người xung quanh mỉm cười hùa theo.
Hắn chắp hai tay sau lưng đứng trên phi thuyền, ánh sáng trên thuyền tỏa ra khắp nơi, làm cho xung quanh như sáng bừng cả lên, hiện ra sự lộng lẫy rực rỡ của phi thuyền linh bảo. Bên cạnh là hai cô gái một lớn một nhỏ giống như hai tiên nữ ở bên cạnh, không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ.
Các nữ đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn khi nhìn thấy Tô Hoài Tiên đều không thể nào rời mắt khỏi hắn.
Các nữ đệ tử đều nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn về phía hai chị em Hà Vũ ở bên cạnh Tô Hoài Tiên, trong lòng thầm mắng đồ tiện nhân.
Ở bên này, Diệp Thành từ từ đi bộ đến, ở bên cạnh chỉ có một người hầu cảnh giới Kim Đan, trông có vẻ vô cùng nghèo khổ.
“Hừ, sớm nên rời khỏi đây rồi. Mơ tưởng đến nơi này làm gì, còn không bằng đi xem động phủ của sư huynh Tô Hoài Tiên, nghe nói là vô cùng rộng lớn, là đại trưởng lão đích thân thiết lập pháp trận không gian để mở ra”.
Hà Nhu khó chịu ôm lấy cánh tay của Tô Hoài Tiên, hừ lạnh nói.
“Bỏ đi”.
Hà Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Cảm thấy lời nói không thể thuyết phục được những người này, Diệp Thành tự làm theo ý mình, cô ta cũng không thể khuyên bảo được nữa, dù sao thì đó cũng chỉ là một người mới quen mà thôi.
Ngược lại, rất nhiều đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn hơi khó chịu. Trong mắt các đệ tử thiên tông bình thường, Dao Nhi là một sự tồn tại cao không thể với tới, chính là thiên nữ Chân Long tương lai, chắc chỉ có các Thần Tử của thánh địa Lăng Tiêu hoặc là các đệ tử dòng chính của thiên tông mới có thể so sánh được, một con cóc ghẻ như Diệp Thành mà cũng đòi ăn thịt thiên nga hay sao?
“Tìm một cơ hội đánh chết bọn họ ở bên ngoài tiên môn”.
Không ít người dùng mắt âm thầm giao tiếp.
Đối với những thiên tài này thì việc giết một tu sĩ Kim Đan cũng chẳng khác gì giẫm chết một con kiến, vô cùng dễ dàng.
“Nghe nói sư huynh Tô Hoài Tiên chuẩn bị theo đuổi thiên nữ Dao Nhi. Hắn tuy rằng không nói, nhưng chắc chắn không thể nào tha thứ cho con kiến làm ô nhục uy danh của tiên nữ Dao Nhi được đâu”.
“Đúng thế, sư huynh Tô Hoài Tiên là con cháu của đại trưởng lão, được đại trưởng lão vô cùng yêu thương, tương lai nói không chừng còn có thể tiếp nhận chức vị của đại trưởng lão. Chúng ta thay sư huynh giết con kiến này, tương lai chắc chắn sẽ được sư huynh Tô Hoài Tiên để ý đến”.
“Để lại người phụ nữ áo đen kia, dù sao cũng là Kim Đan trung phẩm, cho dù là ở trong Vạn Sự Lâu cũng là vô cùng hiếm thấy. Các Chân Quân thích nhất là các tỳ nữ là tu sĩ có tu vi cao và thiên phú mạnh mẽ”.
Trong khi các đệ tử đang bí mật bàn bạc, Tô Hoài Tiên dẫn theo hai cô gái lái bảo thuyền chầm chậm đi vào trong tiên sơn.
Đột nhiên từ trong Bồng Lai Tiên Sơn có một bóng người mặc đồ màu tím vội vàng chạy ra.
Cô gái mặc áo bào màu tím, khoảng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc dài màu vàng kim dài đến thắt lưng, làn da trắng như tuyết, dáng người cao và mảnh khảnh, trên người phủ một lớp sương vàng, sương mù xung quanh cô đọng lại thành một con rồng vàng, uy nghi và trang nghiêm giống như một con Chân Long giáng thế.
Cô ấy khiến mọi choáng ngợp ngay khi vừa xuất hiện. So với thiếu nữ áo tím, chị em nhà họ Hà hoàn toàn bị lu mờ đi, chỉ có Ân U Liên là có thể so sánh được với cô ấy, nhưng vẫn kém hơn một bậc.
“Thiên nữ Chân Long?”
Mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Sư muội Dao Nhi…”
Nhìn thấy cô gái, khuôn mặt tuấn tú của Tô Hoài Tiên nở một nụ cười ấm áp, khi đang định chào hỏi thì cô ấy giống như một luồng ánh sáng màu tím lướt nhanh qua hắn, không để ý gì đến hắn mà lao nhanh tới chỗ Diệp Thành, giống như một con chim én giơ hai tay ra ôm lấy anh, cuối cùng giống như một con gấu túi nhảy lên ôm chặt lấy Diệp Thành, sống chết không chịu buông ra, cứ như sợ anh sẽ biến mất một lần nữa vậy.
“Anh trai!”