“Cô!”, bị Tiết Bách Hợp nói móc như vậy, Lam Thải Nhi tức khắc nổi giận nhưng dù không vui, cô ta không thể phản bác được gì, chỉ có thể lúng túng trừng Tiết Bách Hợp, nếu ánh mắt Diệp Thành, sợ là Diệp Thành và Tiết Bách Hợp đã chết ngàn lần rồi.
Cuối cùng, cô ta chỉ hung dữ trừng hai người một cái rồi quay người rời đi.
Ngược lại Tào Hinh Toàn lại không đành lòng, mở miệng nói: “Anh Diệp Thành, sau này anh cho sư tỷ Thải Nhi ở chung phòng với tôi được không?”
Diệp Thành gật đầu, nói với giọng không sao cả: “Nể tình tiếng "anh" này của cô, để cô ta ở chung đi!”
Tào Hinh Toàn đỏ bừng cả mặt, nũng nịu nói: “Anh, anh đừng nghĩ nhiều! Tôi chỉ đang cảm ơn về việc căn phòng nên mới kêu một tiếng thôi, anh vẫn là tùy tùng của tôi, nhớ kỹ đó!”
Nói xong, cô ấy đỏ mặt, đi ra ngoài như chạy trốn, Tiết Bách Hợp ở cạnh ghen tỵ nói: “Bây giờ hay rồi, lại một cô bé bị anh lừa gạt!”
Diệp Thành nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi không có hứng thú với mấy cô nhóc!”
Tiết Bách Hợp hừ nhẹ nhưng trong lòng lại sung sướng, nếu là vài ngày trước, cô thật sự không dám đùa giỡn thế này với Diệp Thành nhưng lúc này cô lại dám, mà Diệp Thành cũng thật sự đáp lại cô, thế cũng đủ chứng minh quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.
Trò chuyện với Tiết Bách Hợp một chốc, vì ban ngày, cô gái xinh đẹp này cũng giúp đỡ Diệp Thành thu gom đồ nên cô cũng cảm thấy mệt mỏi nên vội trở về phòng ngủ bù. Diệp Thành đi loanh quanh trong khách sạn một lát rồi ngồi trong một góc bí mật ở công viên bên cạnh một chút, chuẩn bị tiêu hóa một chút thu hoạch hôm nay
Kinh tế tỉnh Tô Nam phát triển hơn Tô Bắc và Giang Thành nhưng kinh tế phát triển quá nhanh lại mang tới tác dụng là linh khí cực mỏng manh, dù với năng lực của Diệp Thành, nếu không tới đây, anh gần như không cảm ứng được.
Trong số những thứ anh đổi được, thứ hữu dụng nhất là Chi Lan Tiên Đào nhưng Diệp Thành cũng không sốt ruột hấp thu nó, anh luôn tuân theo nguyên tắc “méo mó có hơn không” rồi mới lấy mấy thứ đổi được hôm nay ra từ từ hấp thu.
Hồi lâu anh mới mở mắt, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hấp thu nhiều món như vậy mà chỉ được một vòng chu thiên, gần như chẳng tăng lên gì đó.
Sau đó,Diệp Thành nhìn vào một góc, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì thế?”
Khi anh bắt đầu tu luyện thì cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng nhưng đối với loại tép riu này, Diệp Thành gần như mặc kệ, hoặc đơn giản là chẳng để tâm.
Nghe thấy lời Diệp Thành, Lam Thải Nhi bước ra từ trong bóng tối, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Trước đó tôi đã điều tra hết các môn phái và thế gia võ đạo ở Hoa Hạ mà không hề có tên anh. Anh nói mình họ Diệp, ban đầu tôi còn cho rằng anh là truyền nhân của Vịnh Xuân Quyền nhưng thông qua kiểm chứng, truyền nhân cuối cùng của Vịnh Xuân Quyền cũng đã chín mươi rồi, thậm chí cả đời này cũng không lập gia đình!”
“Đặc biệt,hôm nay anh còn tạo ra Tăng Huyết Hoàn, anh cho rằng mình thông minh lắm sao? Cảm thấy ở trong địa bàn của nhà họ Trình thì không ai dám đụng mình nên "lột" tiền của những võ sĩ kia à?”
“Đúng là quá ngu! Có câu là “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”, anh yếu ớt như thế mà lại giữ trong tay linh đan diệu dược khiến mọi võ sĩ khát khao, như thế khác nào một con dê kiêu căng chạy nhảy, sau đó lại biến thành con mồi của sói dữ!”
Diệp Thành dùng ngón út ngoáy lỗ tai, thờ ơ nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, không rảnh nói nhảm với cô ở đây, cô cứ nói thẳng suy nghĩ của mình đi!”
Mặt Lam Thải Nhi co giật vài cái rồi hít sâu một hơi: “Giờ mà anh muốn sống thì chỉ còn một cách, đó là có được sự che chở của nhà họ Tào, lập tức giao ra toàn bộ Tăng Huyết Hoàn, tôi có thể tự quyết để anh trở thành một thành viên của nhà họ Tào, dù là những võ sĩ kia, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ!”
Diệp Thành cố gắng nhịn nhưng không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Ha ha ha!”
Sắc mặt Lam Thải Nhi như sương giá, cô ta lạnh lùng hỏi: “Anh cười cái gì?”
Diệp Thành lại cười lạnh đáp: “Tôi cười cô không biết lượng sức mình! Lam Thải Nhi à Lam Thải Nhi, cô nghĩ mình là ai? Nhà họ Tào là thứ gì, họ xứng che chở tôi sao?”
“Không nói tới mấy con tôm tép trong sảnh hôm nay, dù là đại sư võ đạo vừa ý đan dược của tôi thì cũng phải dùng thứ gì đó để đổi, người muốn cướp chỉ có một kết cục là chết!”
Mày Lam Thải Nhi dựng ngược, cô ta hung hăng nói: “Tên khốn ngang tàng, anh đừng cho rằng mình được cô chủ tích thì tôi không dám làm gì anh!”
Diệp Thành khinh miệt hừ một tiếng: “Nếu không sợ chết thì cứ tới!”
“Được, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ anh một chút để anh biết cái gì là cao thủ, cái gì là giang hồ!”. Lam Thải Nhi cũng cực kỳ tức giận nên chuyện gì cũng dám làm, cô ta đề khí ngưng thần, bày tư thế Thái Cực Quyền.
Nhưng vào ngay lúc này...
“Dừng tay!”
Không biết Tào Hinh Toàn vọt ra từ đâu, đứng chặn giữa hai người.
Diệp Thành nhíu mày, anh định dạy dỗ loại người tự cho là mình hay này một chút nhưng không ngờ cô nhóc này lại đột nhiên xuất hiện, để tránh cho cô ấy bị ác mộng ban đêm, anh quyết định không trình diễn bạo lực nữa.
Nhưng Lam Thải Nhi không hề có sự tự giác của một người được cứu mà cô ta nghiến răng nghiến lợi muốn xông lên, nhưng lại bị Tào Hinh Toàn chặn lại, thấy cô chủ bảo vệ đối phương như thế, cô ta giận dữ hét lớn:
“Cô chủ, thứ đàn ông này có gì tốt, sao cô cứ muốn che chở anh ta!”
Tào Hinh Toàn bị cô ta dọa sợ mức mặt mày tái mét nhưng cô ấy vẫn kiên trì đứng chắn trước mặt Diệp Thành, cắn răng nói: “Tôi không cho phép cô làm anh ấy bị thương!”
Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Lam Thải Nhi thở dài, cúi đầu nói: “Tôi biết rồi!”
Nhìn dáng vẻ cô ta như mấy cô vợ u sầu vì thấy chồng có bồ nhí vậy, Tào Hinh Toàn cũng không chịu nổi nên vội tiến lên giữ chặt tay Lam Thải Nhi.
Lam Thải Nhi nắm tay Tào Hinh Toàn, từ từ đi tới chỗ khách sạn nhưng khi đi được hai bước, cô ta quay đầu, hung dữ trừng Diệp Thành một cái: “Từ bây giờ, anh cách xa cô chủ nhà tôi một chút, mình anh muốn chết thì không quan tâm, đừng liên lụy chúng tôi!”
Nói xong, cô ta không cho Tào Hinh Toàn cơ hội nói gì, kéo cô ấy đi xa, hai tay Diệp Thành khoanh trước ngực, cũng không định ra tay nữa.
Nói cho cùng, bị loại vô danh tiểu tốt này khơi lên lửa giận vốn là biểu hiện đạo tâm anh cũng chưa hoàn thiện, Diệp Thành nhẹ nhàng mơn trớn hạt đào, trong mắt là thâm thúy...
Rạng sáng ngày hôm sau, Tào Hinh Toàn đã bị Lam Thải Nhi lôi đi, còn Diệp Thành vẫn dẫn Tiết Bách Hợp tới đại sảnh giao dịch, chuẩn bị cho nghiệp lớn bày sạp.
Nhưng hôm nay, anh không lười biếng gối đầu lên đùi Tiết Bách Hợp nữa, nhiều võ sĩ đã chờ sẵn, thấy Diệp Thành tới thì vội chen nhau ào tới. Trong mấy giây, họ đã bao vây chật như nêm cối.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: “Ai cho anh bán đan dược ở đây?”
- ------------------