Nghe Đặng Kiệt giới thiệu, nhóm chị em phụ nữ không khỏi lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ngay cả mấy anh trai cũng rục rịch.
Anh Hứa ở cạnh thấy thế thì cũng biết mình nở mày nở mặt rồi, la lối đòi vào phòng cất hành lý rồi uống với mọi người vài ly.
Rất nhanh, đám đông tạm thời giải tán, họ vào phòng cất hành lý, đến khi vào phòng rồi mới tức giận nói: “Hừ, cái gì vậy chứ, thế mà lại bắt chúng ta ở căn phòng tệ nhất!”
Tiết Bách Hợp thản nhiên nói: “Trong đám thì chúng ta vốn có địa vị thấp nhất mà, được ở lại cũng đã là chuyện tốt rồi!”
Trương Nhân vẫn hầm hừ: “Nói thì nói vậy nhưng chúng ta là con gái mà, sao cậu ba Thẩm lại được ở một mình trong biệt thự chứ. Những người khác cũng ở phòng hạng sang có view nhìn ra sông, chung ta lại phải ở nhà trọ trong hốc thế này à?”
Tiết Bách Hợp không nói gì, cô ta vốn không quan tâm tới những điều này, huống chi lúc này là đang đi công tác, cô ta còn đang nhức đầu vì mối quan hệ với Diệp Thành, làm gì còn sức quan tâm chỗ ở.
Trương Nhân lại khác, cô nàng này vốn là định nhân dịp này để quyến rũ Diệp Thành, nhưng bây giờ cô ta phát hiện có vẻ mấy người bạn mà anh Hứa dẫn tới đều khá khẩm hơn Diệp Thành nhiều, nhất là cậu ba nhà họ Thẩm- Thẩm Hàn Lâm.
Nếu cô ta có thể bám vào mấy cậu ấm thế này, dù chỉ là một đoạn tình duyên ngắn ngủi thì cũng được lợi lớn rồi!
Bên kia, mấy cậu chủ nhà giàu hoàn toàn không đợi mấy người Tiết Bách Hợp, họ đã ngồi trên bàn rượu, vừa ăn vừa nói chuyện rồi.
Chỉ chốc lát sau, chủ đề lái sang vị Diệp Tiên sư đang nổi đình nổi đám kia. Đối với người thường của Giang Thành, có lẽ họ chưa từng nghe tới danh hiệu này nhưng ở đây, có ai không phải cậu ấm cô chiêu? Họ đã nghe nói về vị truyền kỳ này từ miệng bố mẹ rồi.
“Cậu ba Thẩm, nghe nói Diệp Tiên sư khá thân thiết với nhà họ Thẩm, cậu nói cho chúng tôi nghe một chút đi!”, một cô gái mặc đồ rất sexy dính sát vào Thẩm Hàn Lâm, miệng nhỏ bĩu ra nhõng nhẽo yêu cầu.
Sắc mặt Thẩm Hàn Lâm lập tức trở nên khó nhìn, Diệp Thành đúng là khá thân với nhà họ Thẩm nhưng anh ta là ngoại lệ. Nhớ tới cái tát ngày đó, cùng với mấy roi bằng dây nịt đầy đau đớn của ông nội, anh ta chỉ cảm thấy trong ngực như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nhưng sau đó nghe ông nội nói, Thẩm Hàn Lâm cũng biết nỗi ô nhục này của mình tuyệt đối không thể lấy lại danh dự, thậm chí trong tương lai, nhà họ Thẩm đều cung kính với Diệp Thành.
Trong tình huống đó, sao anh ta có thể mở miệng kể về chuyện của Diệp Thành cho mọi người nghe chứ?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ nho nhã vang lên từ sau lưng mọi người: “Hay để tôi kể cho mọi người nghe nhé!”
Đặng Kiệt ngẩng đầu lên nhìn thì vội đứng dậy, kính cẩn nói: “Cô Đặng Nhã!”
Những người khác thấy thế thì cũng vội đứng lên, cô gái này và Thẩm Minh Nhan là hai công chúa nổi tiếng của Giang Thành. Cô cả nhà họ Đặng - Đặng Nhã có thân phận cao quý không hề thua kém Thẩm Hàn Lâm.
Ngay cả Thẩm Hàn Lâm cũng cho rằng nhưng vậy, anh ta thích Đặng Nhã từ nhỏ, cho dù ở trước mặt chị gái Thẩm Minh Nhan, anh ta cũng chưa chắc sẽ kính cẩn và nghe lời như thế.
Cô gái mặc đồ sexy vỗ tay một cái, hưng phấn nói: “Đúng đó chị Nhã, em nghe nói khi chị theo ông Đặng đã được tận mắt nhìn thấy Diệp Tiên sư ra tay”.
Những người khác nghe vậy thì cũng nhìn Đặng Nhã đầy mong chờ, cả đám đều giống như mấy fan cuồng đối với thần tượng, miệng ríu rít không ngừng.
“Ha ha, đừng sốt ruột, để tôi kể mọi người nghe từ từ!”
Hôm nay Đặng Nhã mắc chiếc váy đầm màu đen, vừa chín chắn lại có thêm nét quyến rũ, cô ta tùy ý ngồi cạnh Thẩm Hàn Lâm, môi đỏ khẽ hé, nhẹ nhàng kể lại chuyện ngày đó.
“Oa...”
Nghe thấy chuyện Diệp Thành dùng sấm sét trừ khử âm linh, khiến thầy Vương sợ tới mức quỳ xuống xin tha, mọi người không khỏi khen ngợi, trong mắt mấy cô gái cũng lóe lên mấy ngôi sao nhỏ, nếu bây giờ thần tượng ở trước mặt, không chừng họ đều nhào tới.
“Chị Nhã, chị Nhã, thầy Diệp trông thế nào? Có phải là một soái ca cực ngầu không?”
Cô gái mặc đồ sexy lại mở miệng nhỏ, nhìn dáng vẻ háo sắc của đối phương, Đặng Nhã không nhịn được phì cười: “Tuổi Diệp Tiên sư cũng tầm chúng ta thôi, vẻ ngoài không có gì nổi bật, có lẽ nếu mấy cô cậu nhìn thấy bên ngoài cũng chẳng nhận ra đâu”.
“Không phải chứ...”, trong mắt cô gái kia hiện lên sự thất vọng: “Không phải mấy Tiên sư thế này đều là người vừa mạnh vừa đẹp sao?”
Đặng Nhã cười khẽ, thản nhiên nói: “Diệp Tiên sư khác với mấy cậu nhóc vẻ ngoài điển trai, tuy trông anh ta khá bình thường như khí thể chỉ mình ta có cũng đã khiến người ta vô thức thần phục. Dù là ông nội chị hay ông Thẩm thì họ đều phải cúi đầu trước mặt anh ta”.
Mấy cậu ấm khác nghe thế thì trong lòng dâng lên sự khát khao, ở tuổi họ thì vừa mới tốt nghiệp đại học, tuy có thể dựa vào thế lực của cha chú để giành được chút thành tựu trong sự nghiệp nhưng so với Diệp Tiên sư, họ chẳng đáng để nhắc tới.
Cô gái mặc đồ sexy bụm mặt, nhẹ giọng cảm thán: “Nếu Diệp Tiên sư là bạn trai em thì thích quá!”
Đặng Nhã nhìn vẻ mặt mê đắm kia thì không nhịn được cười: “Em đó, đừng mơ nữa! Hôm đó chị ngồi cạnh Diệp Tiên sư, còn mời rượu dụ dỗ anh ta mà người đó còn chẳng thèm liếc chị cái nào”.
Cô gái sexy kia bị trêu chọc cũng không giận, mà còn cười híp mắt nhìn Đặng Nhã hỏi: “Chị Nhã, có phải chị thích Diệp Tiên sư không?”
Gương mặt Đặng Nhã đỏ hồng, cô ta cũng thản nhiên thừa nhận: “Nếu Diệp Tiên sư và ý chị thì đó là phúc của chị!”
Một đám người lớn tiếng ồn ào mà không thấy Thẩm Hàn Lâm đỏ mắt sau khi thấy lời này, anh ta rót hết cả ly rượu trắng lớn vào miệng.
“Chết tiệt, đáng chết! Cái tên họ Diệp kia đánh mình trước mặt đám đông khiến mình không thể ngẩng đầu nhìn ai thì thôi, giờ còn muốn giành cô gái của mình!”
Thẩm Hàn Lâm nhìn chằm chằm ly rượu, hận không thể coi nó như Diệp Thành rồi bóp nát, nếu Diệp Thành xuất hiện trước mặt, không phải anh ta sẽ...
Đang điên cuồng nghĩ, Thẩm Hàn Lâm lơ đãng ngẩng đầu, anh ta lập tức nhìn thấy bóng người khiến mình hận thấu xương kia, sau đó hét lớn một tiếng, cái ghế phía sau cũng ngã ra đất.
“Diệp Thành!”
Đặng Nhã nghe thấy thế cũng hết hồn, vội vàng nhìn theo rồi đứng phắt dậy, nhưng trong giọng nói lại có sự vui vẻ và bất ngờ.
“Diệp Tiên... Tiên sư?”
Nghe thấy Đặng Nhã kêu, lửa giận trong lòng Thẩm Hàn Lâm càng dâng cao, nhưng anh ta biết mình không thể đắc tội người trước mắt.
Đúng lúc này, anh Hứa kia trầm mặt đứng lên: “Mày tên Diệp Thành à, có phải mày từng làm phật lòng cậu ba Thẩm không? Biết điều thì mau xin lỗi, nếu không...”
“Bốp...”
Người này còn chưa nói xong, một cái tát đã rơi xuống mặt, mà người đánh hắn không phải ai khác, là người mà hắn cố gắng nịnh bợ - Thẩm Hàn Lâm.
Trên mặt Thẩm Hàn Lâm là lửa giận bao phủ, anh ta chỉ vào anh Hứa mắng: “Hứa Giang Hà phải không, ít chơi trội ở đây đi, mau xin lỗi Diệp Tiên sư!”
- ------------------