Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành tràn đầy sự sợ hãi.
Đây là một người dùng cảnh giới Kim Đan đánh thắng Chân Quân, họ thật sự thắng nổi sao? Vô số người nhìn về phía Kiếm Tử của Cổ Kiếm Môn và Bạch Vân Thường.
Ngay cả Lôi Linh Tử cũng thua, trong số những người của tông môn thượng cổ hiện giờ còn trông cậy vào hai anh tài của thất đại huyền môn này thôi.
“Chân Quân mạnh mẽ vượt quá sự dự đoán của chúng ta, mạnh gấp mười, gấp trăm lần Kim Đan. Hắn muốn có thể đánh bại Chân Quân thì cũng chỉ có thể nhân lúc Chân Quân vừa đột phá để thắng, nếu không chờ Chân Quân củng cố tu vi, tuyệt đối không phải là đối thủ. Huống hồ Chân Quân của phàm trần sao có thể so với thượng cổ tông môn chúng ta? Người này đánh bại được Chân Quân cũng là vì mới dùng một thần quyết luyện thể không biết tên…”
Từ An Dân nói, trong mắt lóe lên tia tham lam.
Anh ta vô cùng tự tin nói:
“Diệp Tiên sư các hạ chắc cũng biết mình đã gây họa lớn rồi nhỉ!”
“Hả? Họa lớn gì?”
Diệp Thành cầm lấy đao Cuồng Lôi Chiến đã tan nát kia, vuốt vài cái thuận miệng hỏi.
“Giết đám người Cố Kinh Thiên, Đao Phong, Khổ Ách, những người tới từ tông môn lớn chúng tôi. Sư phụ của mỗi người đó đều là Chân Quân. Nhất là Lôi Linh Tử, song hệ linh căn Lôi - Phong, là người có một không hai dưới trướng chưởng môn Thần Lôi Sơn. Chưởng môn Thần Lôi Sơn- Nộ Lôi Chân Quân là người có tính cách nóng nảy, bao che khuyết điểm. Anh giết đồ đệ của ông ấy, anh nghĩ Nộ Lôi Chân Quân sẽ tha cho mình sao?”
Từ An Dân đã tính trước nên từ từ mở miệng.
Mấy người võ đạo đang hoan hô ầm ĩ bỗng im bặt như bị tạt gáo nước lạnh, dội ướt cả người khiến họ tỉnh táo lại.
Đúng rồi!
Mấy người Cố Kinh Thiên, Đao Phong cũng không là gì, đừng nói là Tiêu Nghĩa Tuyệt, dù là Tần Hồng Sương, Lục Tinh Hà ra tay thì họ cũng chẳng sợ đám người kia nhưng họ lo chính là Chân Quân của tông môn thượng cổ đứng sau lưng đám người trên.
Một Vô Thiên Phật của Vạn Phật Tông cũng đủ đánh ngang tay với Tiêu Nghĩa Tuyệt mà Vô Thiên Phật còn chẳng phải là trụ trì của Vạn phật Tông, đó chỉ là một trong ba La Hán mà thôi. Nếu thật sự chọc giận Chân Quân của tông môn thượng cổ, khiến họ ra mặt hết thì ai mà ngăn nổi đây?
“Dù anh tự cho là đủ sức đánh nên không sợ nhưng cấp dưới, người thân và đạo lữ của anh thì sao? Nên biết là có vài Chân Quân ra tay không từ thủ đoạn, anh bảo vệ được họ nhất thời, thế bảo vệ được cả đời sao?”
Mỗi lần Từ An Dân nói thì sắc mặt mọi người lại càng xám đi một chút, đến cuối cùng, sắc mặt của không ít người đã trắng bệch như giấy.
“Anh muốn thế nào?”
Tào Hinh Toàn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Đơn giản thôi, Diệp Tiên sư, anh theo tôi quay về tông môn thượng cổ, chịu đòn nhận tội với các vị chưởng môn và Chân Quân, vả lại nhớ giao ra luôn thần quyết luyện thể trong tay. Khi ấy tôi có thể dùng thân phận Kiếm Tử của Cổ Kiếm Môn để đảm bảo anh không phải chết!”
Lúc này, Từ An Dân mới nói ra ý đồ của mình.
“Không sai, không sai! Nên tới Thần Lôi Sơn chúng tôi trước, Thần Lôi Sơn mất đệ tử mạnh nhất mà. Ít nhất tên này cũng phải làm nô tài cho Thần Lôi Sơn chúng tôi năm mươi năm thì mới bồi thường được”.
“Chùa Long Tường chúng tôi cũng mất một đệ tử dòng chính, hắn phải làm nô bộc cho chúng tôi một trăm năm!”
“Liệt Diễm Cốc cũng vậy...”
Đa số những người trong tông môn thượng cổ lại bắt đầu vênh mặt hất hàm.
Giờ họ mới nhớ ra là sau lưng mình còn có các Chân Quân. Trước đó, họ bị uy nghiêm của Diệp Thành dọa sợ, giờ mới phục hồi tinh thần.
“Chỉ cần tôi về báo cho tông chủ, người nhất định sẽ diệt cả Sương Diệp Lâu!”.
Một đệ tử Ảnh Đao Hội cúi đầu, trong mắt lóe lên sát ý.
“Bỉ ổi!”
Mấy người Liễu Băng Dao tái mét mặt mày, Tào Hinh Toàn tức giận mắng một tiếng.
“Đó không phải bỉ ổi mà là ưu thế của sức mạnh. Diệp Tiên sư, lấy hay bỏ thế nào, mong anh quyết định!”, Từ An Dân khẽ vỗ ống tay áo. ống tay áo bào xanh của anh ta kéo dài bao phủ cả hiện trường như đang thể hiện năng lực của Kiếm tử Cổ Kiếm Môn.
Bạch Vân Thường lại khe khẽ lắc đầu, cô ta cho rằng Diệp Thành không còn sự lựa chọn nào khác.
Diệp Thành lại thản nhiên nói:
“Không thể nói trước được, vậy giết tôm tép trước, tôi đã giết cả Mục Tinh thần, có ai làm gì được tôi nào?”
“Anh nói thế là sao?”
Mặt Từ An Dân cứng đờ, từng chữ rít qua kẽ răng.
“Ý của tôi rất đơn giản, Mục Tinh Thần của Cổ Kiếm Môn đã chết trong tay tôi, còn anh – Kiếm Tử dự khuyết cũng là nhờ hưởng ké mới có cơ hội, thế mà còn dám cò kè mặc cả với tôi sao?”
Diệp Thành gõ ngón tay, như cười như không hỏi.
Hiện trường lại im bặt, không ai ngờ Diệp Thành lại trả lời như thế.
Mục Tinh Thần chết chính là nguyên nhân chủ yếu khiến giới võ đạo Hoa Hạ và tông môn thượng cổ mâu thuẫn với nhau. Chỉ có Sương Diệp Lâu và Tiêu Phủ chịu áp lực to lớn để bảo vệ Diệp Thành, không chịu lộ ra chút thông tin gì nên đa số mọi người bên phía tông môn đều không biết khi ấy đã có chuyện gì.
Nhưng không ngờ lúc này, họ lại phát hiện kẻ gây nên tất cả.
Người nhạy bén không nhịn được mà nuốt nước bọt, Diệp Tiên sư này dám giết Mục Tinh Thần, vậy xử đám người bọn họ có khó khăn gì đâu?
“Thật sao?”
Sắc mặt Từ An Dân từ cứng đờ biến thành sợ hãi, xấu hổ, hoảng hốt... cuối cùng là biểu cảm như đã dự tính trước.
“Diệp Tiên sư, quá ngạo mạn rồi đó! Mục Tinh Thần ỷ vào huyết mạch, xuất thân cao quý nên mới đè ép tôi, chứ xét về kiếm thuật hay tu vi, hắn chẳng bằng tôi đâu!”
Trong mắt Từ An Dân phóng ra tia sáng xanh.
Cơ thể anh ta bắt đầu trở nên trong suốt long lanh như một đám mây màu xanh, từng tia khí lành dâng lên dần trong người anh ta, giờ Từ An Dân như một vị tiên mới hạ phàm.
“Vù vù vù!”
Thanh kiếm cổ sau lưng Từ An Dân bay vụt lên, biến thành một rặng mây đỏ, lướt qua trong hư không.
“Kiếm này tên Vấn Tình, là do Thiên Quân của Cổ Kiếm Môn truyền lại, một trong bảy thanh kiếm tiên trấn tông. Hôm nay tôi sẽ dùng nó để cho Diệp Tiên sư biết cái gì mới là đạo kiếm tiên chân chính”.
Từ An Dân nói xong thì niệm pháp quyết.
Cổ kiếm Vấn Tình biến thành một tia kiếm quang màu đỏ dài hơn mười trượng, mang theo kiếm khí tiếng sấm, mạnh mẽ chém về phía Diệp Thành. Còn Diệp Thành cũng chẳng phí lời nữa, anh chộp vào hư không từ xa.
Như một người đang bắt cá.
“Leng keng!”
Kiếm Vấn Tình bị Diệp Thành bắt được trong không trung, không cần biết tia sáng đỏ lấp lánh thế nào, kiếm khí bắn ra chung quanh dày đặc ra sao, chúng đều không thể làm gì bàn tay trắng bóc của Diệp Thành.
“Cái gì?”
Diệp Thành lại thản nhiên nói:
“Không thể nói trước được, vậy giết tôm tép trước, tôi đã giết cả Mục Tinh thần, có ai làm gì được tôi nào?”
“Anh nói thế là sao?”
Mặt Từ An Dân cứng đờ, từng chữ rít qua kẽ răng.
“Ý của tôi rất đơn giản, Mục Tinh Thần của Cổ Kiếm Môn đã chết trong tay tôi, còn anh – Kiếm Tử dự khuyết cũng là nhờ hưởng ké mới có cơ hội, thế mà còn dám cò kè mặc cả với tôi sao?”
Diệp Thành gõ ngón tay, như cười như không hỏi.
Hiện trường lại im bặt, không ai ngờ Diệp Thành lại trả lời như thế.
Mục Tinh Thần chết chính là nguyên nhân chủ yếu khiến giới võ đạo Hoa Hạ và tông môn thượng cổ mâu thuẫn với nhau. Chỉ có Sương Diệp Lâu và Tiêu Phủ chịu áp lực to lớn để bảo vệ Diệp Thành, không chịu lộ ra chút thông tin gì nên đa số mọi người bên phía tông môn đều không biết khi ấy đã có chuyện gì.
Nhưng không ngờ lúc này, họ lại phát hiện kẻ gây nên tất cả.
Người nhạy bén không nhịn được mà nuốt nước bọt, Diệp Tiên sư này dám giết Mục Tinh Thần, vậy xử đám người bọn họ có khó khăn gì đâu?
“Thật sao?”
Sắc mặt Từ An Dân từ cứng đờ biến thành sợ hãi, xấu hổ, hoảng hốt... cuối cùng là biểu cảm như đã dự tính trước.
“Diệp Tiên sư, quá ngạo mạn rồi đó! Mục Tinh Thần ỷ vào huyết mạch, xuất thân cao quý nên mới đè ép tôi, chứ xét về kiếm thuật hay tu vi, hắn chẳng bằng tôi đâu!”
Trong mắt Từ An Dân phóng ra tia sáng xanh.
Cơ thể anh ta bắt đầu trở nên trong suốt long lanh như một đám mây màu xanh, từng tia khí lành dâng lên dần trong người anh ta, giờ Từ An Dân như một vị tiên mới hạ phàm.
“Vù vù vù!”
Thanh kiếm cổ sau lưng Từ An Dân bay vụt lên, biến thành một rặng mây đỏ, lướt qua trong hư không.
“Kiếm này tên Vấn Tình, là do Thiên Quân của Cổ Kiếm Môn truyền lại, một trong bảy thanh kiếm tiên trấn tông. Hôm nay tôi sẽ dùng nó để cho Diệp Tiên sư biết cái gì mới là đạo kiếm tiên chân chính”.
Từ An Dân nói xong thì niệm pháp quyết.
Cổ kiếm Vấn Tình biến thành một tia kiếm quang màu đỏ dài hơn mười trượng, mang theo kiếm khí tiếng sấm, mạnh mẽ chém về phía Diệp Thành. Còn Diệp Thành cũng chẳng phí lời nữa, anh chộp vào hư không từ xa.
Như một người đang bắt cá.
“Leng keng!”
Kiếm Vấn Tình bị Diệp Thành bắt được trong không trung, không cần biết tia sáng đỏ lấp lánh thế nào, kiếm khí bắn ra chung quanh dày đặc ra sao, chúng đều không thể làm gì bàn tay trắng bóc của Diệp Thành.
“Cái gì?”
Từ An Dân trợn mắt kinh ngạc, Kiến Thiên Thư, Bạch Vân Thường đều biến sắc.
“Một món linh bảo trung phẩm mà dám gọi là kiếm tiên?”
Rắc một tiếng, hai tay tỏa ra ánh sáng màu vàng, kiếm Vấn Tình trong tay anh biến thành hai khúc, thuận tay ném lên mặt đất. Thanh kiếm tồn tại nghìn năm lập tức tan vỡ, linh khí biến mất, biến thành đồng nát.
“Phụt!”
Từ An Dân phun ra một búng mày, trông lòng chấn động.
“Ngay cả kiếm Ly Biệt của Cổ Kiếm Môn mà tôi còn làm hỏng được, món đồ đồng nát này lại dám kiêu ngạo trước mặt tôi à?”