Lôi Tam bị quát như thế thì hoảng tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, nhưng mắt người này lại xoay tròn liên tục mà trong đầu không thể nghĩ được cái cớ nào để giải thích.
“Quá rõ ràng rồi, mấy người bị đám này coi như mấy đứa ngu!”, Diệp Thành cười lạnh nói tiếp: “Đầu tiên là Trương Kha cố tình nâng giá, định ném thứ nguy hiểm này cho các người đồng thời lừa thêm một đống tiền, cuối cùng lại lợi dụng âm linh để giết người diệt khẩu, người mua thứ này sẽ chết đột ngột trong nhà”.
Nói xong, anh còn nhìn về phía Thẩm Thiên Minh: “Nếu tôi đoán không sai, họ rất muốn ông Thẩm mua được món này!”
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt Thẩm Thiên Minh hoàn toàn thay đổi, đủ thứ hoài nghi xuất hiện trong đầu, giờ nhìn lại gương mặt tái mét của thầy Vương và Trương Kha, làm sao ông ấy không đoán ra được mình suýt trúng kế?
“Thằng ôn, mày dám làm hỏng chuyện tốt của tao à?”, thầy Vương thấy kế hoạch bị bể thì cũng lộ rõ bộ mặt thật, quát to: “Đáng chết!”
“Chỉ dựa vào ông?”, Thẩm Minh Nhan im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Anh Diệp chính là đại sư võ đạo, ông chỉ biết làm pháp thuật, khẩu quyết còn chưa kịp đọc là đã bị giải quyết hết rồi!”
Trương Kha ngồi thừ ra ghế, sắc mặt thầy Vương cũng thay đổi nhưng rất nhanh, lão ta lại cười lạnh: “Các người cho rằng lão phu tới khu biệt thự này mà không hề chuẩn bị trước sao? Nói cho các người biết, khi thẻ bài gỗ này được đặt lên bàn, sự sống chết của các người đều nằm trong tay tôi!”
Vừa dứt lời, lão ta nắm chặt tay, thẻ bài bằng gỗ phát ra âm thanh khiến người ta nổi hết da gà: “Rắc… rắc…”
“Âm linh đã được thả ra, trừ người được lão đây che chở, người còn đều phải chết ngay tại chỗ”.
Trong tiếng cười điên dại của thầy Vương, một luồng khói đen bỗng bay ra từ trong thẻ bài màu đỏ. Tia sáng đỏ được bao phủ bởi luồng khói đen, bên trong truyền ra tiếng hét thảm thiết của số người. Chỉ mỗi âm thanh này thôi đã khiến người trong phòng xụi lơ, ngã ra đất không thể động đậy.
“Cứu mạng!”, mấy ông lớn Giang Thành lập tức la khóc thất thanh, họ muốn chạy trốn nhưng lại sợ tới mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể quỳ trên đất không ngừng dập đầu, sợ bị khói đen bao phủ.
“Đây, chẳng lẽ đây là phương pháp “Dưỡng quỷ đuổi linh” trong truyền thuyết?”, thầy Tào sợ hãi thốt lên: “Tôi chỉ từng nghe nói về truyền thuyết Âm Sư có thể điều khiển quỷ đuổi linh hồn, giết người trong vô hình, không ngờ lời đồn này lại là thật!”
“Hừ, xem ra ông cũng có chút kiến thức”, thầy Vương ngạo mạn nói: “Lão đây đúng là truyền nhân của Âm Quỷ Tông, quỷ hồn này theo lão đây từ năm 12 tới 62 tuổi, đã tiến hóa thành Hung Thần, nếu bây giờ các người chịu giao hết tài sản ra thì có lẽ sẽ không phải chết!”
Lão ta nói miệng như vậy nhưng ánh mắt lại quét về phía Diệp Thành, thấy đối phương không hề sợ hãi lúc thấy Hung Thần của mình mà còn ngáp dài một cái thì lập tức nổi giận.
“Ôn con, tao muốn mày bị âm linh cắn nuốt cơ thể, trọn kiếp không được siêu thoát!”
“Diệp Thành, anh mau xin tha thứ rồi bảo nhà họ Thẩm đưa tiền cho ông ta!”
Ngoài dự đoán của mọi người là Đặng Nhã lại lên tiếng, trước đó cô ta đã vô tình tiết lộ thông tin của Diệp Thành, không ngờ mọi việc lại thành ra thế này nên rất hối hận.
Thấy khói đen mang theo tiếng than khóc bay nhanh tới, Diệp Thành chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Một ngọn nến nho nhỏ mà dám so bì ánh sáng với trăng sáng? Hãy để tôi cho ông được chiêm ngưỡng pháp khí thật sự!”
Vừa nói xong, Diệp Thành rung cổ tay, Nguyệt Ly Châu xuất hiện trong tay. Tay anh nắm viên trân châu, miệng hét lớn: “Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi!”
Sau đó, âm thanh sét đánh vang lên, viên trân châu bay lên không phóng ra tia sét, tia sét này không tỏa ra chung quanh mà nhanh chóng tụ lại thành hình dáng, chỉ trong nửa giây, biến thành vòng tròn sấm sét khổng lồ.
“Chém!”
Diệp Thành vung tay lên, tia sét bay đi, nơi nó đi qua, dù là cái bàn, trụ đá hay âm linh, tất cả đều bị đánh trúng.
Vòng tròn sấm sét càng ngày càng lớn, cuối cùng bay thẳng lên trời, một tiếng nổ lớn vang lên giữa bầu trời quang đãng.
Rồi mọi người nhìn sang âm linh, nó đã biến thành hai phần, vết thương đang rã ra với tốc độ mắt thường có thể thấy, nó thét lên đầy đau đớn, hoàn toàn không thể chống cự lại sức mạnh của sấm sét.
Chỉ trong vài giây, âm linh nãy còn hùng hổ đã tan vào hư vô, mà quỷ hồn bản mạng bị giết, thầy Vương cũng phun máu, sắc mặt trắng như giấy, ngã ngồi dưới đất:
“Cái này, đây là tiên pháp gì, nó còn mạnh hơn cả Ngũ Tâm Chính Lôi của Long Hổ Sơn gấp mấy lần!”
Nhìn Diệp Thành cầm viên trân châu đi tới chỗ mình, thầy Vương nào còn khí phách như ban nãy, vội quỳ trên đất, cuống cuồng dập đầu: “Tiên sư tha mạng, Tiên sư tha mạng!”
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Tuy nhà họ Thẩm thiếu kiến thức nhưng dù sao tôi cũng còn thiếu ông Thẩm một ân tình, ông cút về nhà họ Trình, nói là nhà họ Thẩm do tôi bảo vệ, nghe rõ chưa?”
“Nếu nhà họ Trình dám đụng tới một sợi tóc của nhà họ Thẩm, tôi sẽ giết trăm người nhà họ Trình. Nếu nhà họ Trình dám làm bị thương bất cứ ai của nhà họ Thẩm, tôi sẽ diệt cả nhà họ, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi!”
Nhìn lại thầy Vương xem, nào có phong thái của một đại sư nữa, lão ta quỳ trên đất dập đầu như giã tỏi, máu tươi chảy dài từ trán mà lão ta vẫn không dám dừng.
“Cút đi!”
Nghe thấy hai chữ này, thầy Vương như được đại xá, vội vã chạy ra ngoài cửa, mấy người Trương Kha muốn đi theo nhưng Diệp Thành lại lạnh nhạt nói: “Tôi nói cho phép anh đi à?”
“Diệp… Diệp tiên sư…”, chân Trương Kha mềm nhũn, khuỵu xuống đất, nước mắt nước mũi đầm đìa hét: “Tôi không cố ý gài bẫy ông Thẩm, đều, đều do nhà họ Trình ép!”
Diệp Thành chẳng muốn nói nhảm với loại người này làm gì, anh lạnh lùng nói thẳng: “Cho anh bảy ngày, đưa toàn bộ tài sản của nhà họ Trương tới nhà họ Thẩm, thiếu một cắc… tôi sẽ cho anh chết thảm hơn âm linh kia gấp trăm lần!”
Thấy Trương Kha vênh váo tự cao vừa rồi quỳ xuống đất cầu xin, mấy nhân vật máu mặt của Giang Thành chấn động trong lòng. Dù họ nắm quyền to trong tay, tài sản trăm tỷ nhưng trước mặt Diệp Thành, họ chẳng khác nào con kiến hôi.
“Đây, đây mới là cao nhân!”, Đặng Nghị ngồi thừ ra ghế thái sư, trong lòng chấn động, loại khí phách cao cao tại thượng, coi vạn vật như cỏ rác này thì không ai địch nổi, dù là quyền quý hay nhà giàu.
Khác với sự ỷ lại quyền lực và tài chính của họ, Diệp Thành dựa vào sự mạnh mẽ của chính mình.
Mắt phượng của Đặng Nhã trợn to, dù thế nào cô ta cũng không ngờ được vài giây trước, cô ta còn lo lắng cho sự an toàn của Diệp Thành khi Trương Kha gây sự, thầy Vương điều khiển quỷ đuổi linh hồn tiếng tăm lẫy lừng. Mà bây giờ, anh chỉ mới tung ra một chiêu là có thể làm thầy Vương chạy trốn trong tình cảnh thê thảm, Trương Kha phải quỳ xuống xin tha.
Có thể nói, Diệp Thành lúc này đứng ngạo nghễ ở giữa, khiến cho các ông lớn không thể không cúi đầu.
- ------------------