Thấy đại sư huynh bẻ ngón tay “răng rắc”, Triệu Nhã Nhi không kìm được tiến tới cầu xin: “Đại sư huynh, xin hãy nương tay”.
Cô ấy vừa lên tiếng, những đệ tử xung quanh càng tỏ ra giận dữ hơn, xem ra thằng nhóc này không những bất kính với đại sư huynh, đại sư tỷ mà còn tán tỉnh cả tiểu sư muội.
Trương Thiên Hàng nhướng mày, lộ ra nụ cười: “Tiểu sư muội, em muốn anh nương tay thế nào?”
Triệu Nhã Nhi khẽ nhíu mày, cắn ngón tay trông có vẻ ngây ngô, một lúc sau mới vỗ tay nói: “Đúng rồi, chúng ta không nên đánh giết nhau, dã man biết bao, cứ… đấu trí đi!”
Trương Thiên Hàng lập tức nhìn sang Diệp Thành, cười ha hả: “Được, tôi nể mặt tiểu sư muội, chúng ta đấu trí”.
Diệp Thành không đổi sắc mặt, thản nhiên mở miệng: “Muốn đấu cái gì đây?”
Trương Thiên Hàng nhìn trái nhìn phải, đi đến bên cạnh một người gỗ dùng để tập luyện, nói: “Chúng ta lấy nó để đấu, ai đánh nát được một người gỗ trong thời gian ngắn hơn thì người đó thắng!”
“Nếu cậu thắng, từ nay về sau cậu thích làm gì thì cứ làm, Trương Thiên Hàng tôi bảo đảm sẽ không ai dạy cậu cách tu luyện nữa. Nhưng nếu tôi thắng…”
Nói đến đây, Trương Thiên Hàng khẽ cong khóe miệng: “Sau này cậu muốn làm biếng bỏ đi cũng được, nhưng không thể đi cửa chính, mà là… đi đằng đó!”
Mọi người nhìn theo hướng anh ta chỉ, lập tức ồ lên, Triệu Nhã Nhi kinh ngạc nói: “Đó không phải lỗ chó sao?”
Diệp Thành lại không hề do dự mà gật đầu đáp: “Được!”
Trương Thiên Hàng cười xấu xa, dẫn đầu đi đến bên cạnh một người gỗ, gật đầu với Triệu Linh Nhi. Khi thấy cô ta bấm đồng hồ đếm giây thì vận khí xuống đan điền, hét lớn:
“Hây!”
Trương Thiên Hàng vung mạnh hai tay, quần áo trên người rách toạc thành vô số mảnh. Nửa thân trên trần trụi của anh ta cơ bắp săn chắc, trông vô cùng cường tráng, khiến các đệ tử xung quanh cất lời tán thán ngưỡng mộ. Triệu Linh Nhi càng nhộn nhạo trong lòng, hai má đỏ lên.
Trương Thiên Hàng liên tục chuyển động cánh tay, hai tay đan xen, ra sức thi triển Bát Quái Chưởng. Chỉ nghe tiếng “bộp bộp” vang lên, vụn gỗ văng tung tóe. Trong mấy chục giây ngắn ngủi, người gỗ được chế tạo bằng gỗ thiết hoa đã biến thành một đống gỗ vụn.
Triệu Linh Nhi tỏ vẻ sùng bái, nói: “Đại sư huynh lợi hại quá, chỉ mất ba mươi mốt giây đã đánh nát hết người gỗ, e rằng ngay cả bố em lúc còn trẻ cũng không làm được”.
Nghe thấy lời này, mọi người cùng reo lên hoan hô, giống như mình mới là người đánh nát người gỗ, còn có những kẻ kiêu căng đắc ý giơ ngón giữa với Diệp Thành.
Triệu Linh Nhi cũng tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Diệp Thành, vẻ mặt ấy như đang hỏi anh đã bái phục chưa. Chỉ có Triệu Nhã Nhi ấm ức bĩu môi, tức giận lẩm bẩm: “Đại sư huynh chỉ biết ăn hiếp người khác”.
Trương Thiên Hàng nhếch mép cười, nhìn sang Diệp Thành nói: “Bây giờ đến lượt cậu rồi, cậu sợ thì chạy trốn luôn đi cũng không sao, nhưng e là chỉ có thể chui lỗ chó đi mà thôi!”
“Ha ha ha ha ha!”
Tất cả mọi người trong sân luyện tập cười ầm lên, thậm chí tiếng cười còn át cả tiếng còi xe ở ngoài đường, quẩn quanh người Diệp Thành, khiến anh có vẻ vô cùng bất lực, trơ trọi.
Nhưng Diệp Thành vẫn thong dong như cũ, chậm rãi bước đến trước một người gỗ, nói: “Tính giờ đi”.
Triệu Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, đếm trực tiếp:
“Một, hai, ba…”
Triệu Nhã Nhi sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên. Nhưng võ quán có quy định, trong lúc hai bên so tài, những người khác không được lên tiếng nhắc nhở, nếu không sẽ tính là thất bại.
“Mười ba, mười bốn, mười lăm…”
Triệu Linh Nhi lạnh lùng đếm, trên mặt đã lộ ra vẻ khinh thường. Cô ta đã từng gặp rất nhiều người như Diệp Lạc Phàm, loại người này ban đầu thì ra vẻ ghê gớm, cuối cùng lại không thể hiện được bất cứ bản lĩnh nào, chỉ biết kêu ca điều kiện quá khắc nghiệt không công bằng.
Trên thực tế, đó chỉ là lời kêu khóc của kẻ yếu mà thôi. Người ta có năng lực thì cho dù thất bại cũng bại một cách có khí thế, hơn nữa sẽ không thất bại quá thảm. Kiểu người như Diệp Lạc Phàm là kiểu người không có đạo đức nhất, không những thua trận đấu mà còn thua cả phong độ.
“Hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín…”
Đếm đến đây, ngay cả Triệu Nhã Nhi cũng không ôm hi vọng gì nữa. Cô ấy uất ức ôm đầu, bĩu môi nhìn Diệp Thành, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.
Những đệ tử khác thì cười hi hi ha ha. Bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ cần Diệp Thành thua thì sẽ lên giọng chế giễu châm chọc, ngay cả lời sắp nói cũng là mỗi người nghĩ mỗi khác.
“Ba mươi!”
Ngay khi Triệu Linh Nhi thốt ra từ này, Diệp Thành nhấc tay khẽ búng một cái. Một tiếng “vù” vang lên, người giả bằng gỗ vô cùng cứng cáp mà ngay cả Trương Thiên Hàng cũng phải đánh liên tục hai mươi mấy cái mới nát đó lại vỡ tan tành.
“…”
Triệu Linh Nhi nhất thời ngây ra, không nói được nửa câu. Triệu Nhã Nhi lại sáng mắt lên, nhảy cẫng vừa la vừa cười thật to, còn lao vội tới vỗ vai Diệp Thành:
“Hóa ra anh lợi hại như vậy! Vừa rồi tôi tưởng là anh không làm được, còn âm thầm vẽ vòng tròn nguyền rủa anh chứ”.
Đối diện với cô gái tinh ranh này, Diệp Thành không khỏi nhớ tới Tào Hinh Toàn, bèn xoa đầu cô ấy, khẽ cười nói: “Yên tâm, tôi lợi hại hơn tưởng tượng của cô gấp trăm lần”.
Triệu Nhã Nhi lè lưỡi, trên mặt vẫn cười tươi như trước. Trái lại, sắc mặt của những đệ tử khác đều khó coi cực kì. Nhất là Trương Thiên Hàng, mắt trừng đến nỗi suýt chút nữa thì lồi ra.
Nhớ tới vừa rồi mình chế giễu người ta như thế nào, bọn họ không khỏi cảm thấy mất mặt, trong lòng bực tức. Nhưng Diệp Thành lại không nhìn đám người đó lấy một cái, chỉ chăm chăm đi ra ngoài.
Triệu Linh Nhi vẫn ngây ra tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn người gỗ đã vỡ tan tành, thầm nhủ:
“Không thể nào, không thể nào, cho dù bố mình có tới đây cũng không thể đánh tan nát người gỗ này trong nháy mắt như vậy. Sao anh ta có thể làm được!”
Trương Thiên Hàng đi đến bên cạnh cô ta, nhíu mày suy tư một lúc lâu, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Phải rồi, thằng nhóc đó rất thích khoe khoang khoác lác, vẻ ngoài thì bình tĩnh nhưng lại là một đứa ngoài lạnh trong nóng, thích ra vẻ anh hùng. Cậu ta đứng yên ở đó hai mươi chín giây chắc chắn không phải là không màng ra tay, mà là đang âm thầm tích tụ nội lực…”
“Nói cách khác, một chiêu có uy lực cực lớn của cậu ta chắc chắn phải tích tụ sức lực một lúc lâu mới có thể thực hiện, không có tác dụng gì trong thực chiến!”
Nghe tới lời này, tất cả mọi người đều thở phào, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy…”
Không phải trong lòng đám người này không nghi ngờ, nhưng bọn họ buộc mình phải tin vào lời nói của đại sư huynh. Bởi vì nếu không làm như vậy thì chẳng phải là thừa nhận tiểu sư đệ vừa mới nhập môn này mạnh hơn tất cả bọn họ sao?
Diệp Thành mặc kệ bọn họ nói gì về mình sau lưng. Anh đi theo Triệu Nhã Nhi ra bên ngoài dạo một ngày, thưởng thức không ít món ngon đặc sắc của Tô Bắc, nhưng vẫn không tìm ra dấu vết của Lão Tông chủ, có thể thấy ông ta ẩn nấp rất kỹ.
Theo như suy đoán của Diệp Thành, trên người ông ta khả năng cao là có ẩn giấu pháp khí không tầm thường nào đó, thậm chí khiến thần niệm của mình không thể tra ra được!
- ------------------