Chương 827: Thật Không Biết Xấu Hổ!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái tên Cửu Chuyển Huyền Thiên Khí, ý nghĩa thế nào thì người tuổi tác lớn một chút đều biết rõ.
“Hừ, ông nội tôi còn chưa tung hết sức mạnh đâu, tôi lên đánh với cô!”.
Tề Thắng Nam hừ lạnh một tiếng, ông nội của hắn – Tề Chấn Hổ bị cô gái trẻ này đỡ được một chiêu, tất nhiên là mặt mũi thể diện gì đó cũng bị ảnh hưởng, Tề Thắng Nam cũng khó chịu trong lòng.
Hai tay hắn nâng lên trong màn sương trắng óa, gần như tạo thành một quả cầu sương mù, bên trong quả cầu sương mù có đủ thứ loại mãnh thú hung mãnh xông ra, xé rách trời đất như muốn nhuộm máu cả nhà họ Tề - Tô Bắc.
“Bùm...”
Hai tay trước ngực cô gái trẻ như ôm cả không gian, linh khí trời đất chung quanh hội tụ tới, một chưởng dữ dội đã nện xuống, đập vỡ hai tay Tề Thắng Nam, xương ngực vỡ nát, cơ thể bay thẳng ra ngoài.
“Vô liêm sỉ!”
Tề Chấn Hổ giận dữ, bay vụt lên khỏi chỗ ngồi, nhảy lên trên không, một tay vươn trảo, trời đất lập tức xuất hiện một chưởng bằng sương mù khổng lồ, đè ép xuống.
Ngay lúc này, Tề Chấn Hổ không nương tay nữa, thực lực Tu Thể đỉnh phong hoàn toàn phát huy.
“Tề Chấn Hổ, ông cầm công pháp của phái Sương Diệp, còn được phái Sương Diệp giúp thăng cấp lên cảnh giới Tu Thể đỉnh phong, ngồi vững vị trí đại thế gia của Hoa Đông, giờ muốn lật mặt, một chân đá văng phái Sương Diệp này sao?”
Hai tay thiếu nữ lại múa may, thi triển ra một bí thuật rồi hét lớn.
“Cái gì?”
Rất nhiều người sửng sốt, năm đó nhà họ Tề quật khởi một cách kỳ lạ, không ngờ sau lưng còn che giấu bí mật.
“Con ranh đáng chết!”
Tề Chấn Hổ bị vạch mặt thì tức khắc nổi giận, toàn bộ 120% sức mạnh đều tung ra.
Mấy chục mét chung quanh đều nổi lên cuồng phong, một trường kiếm bằng sương mù máu tụ lại, hung hăng xé rách tất cả dưới sự chỉ huy của Tề Chấn Hổ.
Nhưng không ngờ, dù là chỉ Trúc Cơ, cô gái kia lại không yếu hơn tu sĩ cảnh giới Tu Thể đỉnh phong bao nhiêu.
Bí thuật công pháp trong tay không ngừng tung ra, nhất thời đánh ngang tay với Tề Chấn Hổ.
Tề Chấn Hổ không trụ được lâu nên vội quát lớn: “Ông Trương, Huyền Kiếm, các người cứ nhìn con ranh này la lối thế à?”
Trương Thiên Chí, Đạn Kiếm Thượng Nhân nghe thế thì thở dài, đồng loạt gia nhập trận chiến.
Hai người này đều là tu sĩ Tu Thể đỉnh phong có uy tín, ba người liên thủ, Tần Thanh uyển nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.
“Trương Thiên Chí, năm đí, nếu không có dì Anh của tôi ra tay, truyền dạy công pháp cho ông, đề cử ông thành phụ thuộc của Sương Diệp Lâu thì ông có thành tựu hôm nay sao?”
“Còn Đàn Kiếm Thượng Nhân nữa, kiếm pháp cả đời của ông đều do dì Anh dạy, giờ qua mấy năm đâu, thấy dì Anh không sống được bao lâu, các người vội lật mặt biến thành người dưng, đá văng chúng ta khỏi liên minh Hoa Đông, phái cả sát thủ ám sát dì Anh, nếu không có mẹ tôi liều mạng bảo vợ thì chắc các người đã toại nguyện rồi.
Mọi hành vi của các người như thế, cho rằng phái Sương Diệp không biết sao? Lúc ấy, dì Anh đúng là mắt mờ mà!”
Tần Thanh Uyển hết to.
Một cô bé mười ba mười bốn vừa đánh nhau vừa rơi lệ đầy mặt.
“Má ơi!”
Trong đầu nhiều người lóe lên tia sáng, hóa ra sau lưng còn đủ thứ khúc chiết như vậy.
Khán giả ngồi trước tu vi càng thêm thích thú.
Ngược lại, mặt mũi mấy cao thủ uy tín của Hoa Đông đều tái mét.
Lịch sử không muốn ai biết này lại trực tiếp lộ ra trước bao người, dù họ có bắt được cô nhóc kia thì thanh danh của liên minh tu luyện Hoa Đông sẽ không còn như trước.
“Hừ, chỉ là một đám dư nghiệt của phái Sương Diệp thôi.
Các vị đạo hữu, đừng nghe con ranh này nói bậy, mau bắt nó, nghiêm hình tra tấn xem ai là kẻ chủ mưu!”
Trình Đạp Tuyết- em họ của Trình Hồng Quang lóe lên tia sáng sắc lạnh trong mắt.
Bây giờ là thế giới của người tu luyện.
Dù danh tiếng xấu thì đã sao, chỉ cần bắt được Tần Thanh Uyển, thông báo với bên ngoài là cô ta vu oan họ.
Chỉ cần không có người mạnh hơn như tu vi Ngưng Đan, Kim Đan ra mặt cho Tần Thanh Uyển thì ai quan tâm chứ?
“Đúng vậy, nói bậy nói bạ, nên dạy dỗ lại!”
Một trưởng lão của Tuyệt Đao Môn nói, trước đó môn chủ Nhậm Ly Phong của họ bị Diệp Thành giết chết.
Sau đó vài trưởng lão của mấy tông môn lớn tại Tô Bắc cũng lên tiếng.
Họ đều là cường giả uy tín, ai cũng có thể đại diện cho tông môn thế gia, trọng lượng lời nói rất lớn.
“Phái Sương Diệp đã bị công nhận là tà ma ngoại đạo, năm đó Diệp Thiên Quân còn sống, quấy nhiễu thế gian, giờ đồ tử đồ tôn của hắn lại muốn vùng dậy, chúng ta tuyệt đối không cho phép!”
Cuối cùng, ông cụ nhà họ Điền chốt lại một câu.
Ông cụ này là một trong những cao thủ Ngưng Đan ít ỏi của Tô Bắc, thân phận cực cao.
Lão ta lên tiếng, không ai nói gì nữa.
Cuối cùng Đường Tông Trạch, Vương Phục Hổ cũng không nói gì, chỉ có thể thở dài.
“Phù!”
Năm, sáu tu sĩ, Tu Thể đỉnh phong đồng loạt nhảy từ trên đài cao xuống, xông về phía Tần Thanh Uyển.
Vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, uy áp quanh thân ngưng tụ, pháp lực tăng tới cực hạn, từ bốn phía giam cầm Tần Thanh Uyển.
Lúc này, tuy chỉ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, công lực không kém Tu Thể đỉnh phong, nhưng cô gái này tức khắc rơi vào thế bị động.
...!
“Má ơi, họ thật sự ra tay với cô bé kia kìa.
Một đám lão già bảy, tám mươi đó, còn cái gì mà tu sĩ nổi tiếng của Hoa Đông, không ngờ lại vô sỉ thế.
Bảy, tám tu sĩ Tu Thể đỉnh phong cùng nhau đánh xáp lá cà một cô bé Trúc Cơ, có biết xấu hổ hay không thế!”
“Đúng vậy, còn nói gì mà phái Sương Diệp là tà ma ngoại đạo.
Tôi nhớ năm xưa, phái Sương Diệp là thần bảo hộ của Hoa Hạ mà nhỉ? Chỉ vì tầng lớp quản lý của họ biến mất nên bị nhiều dị tộc liên thủ tiêu diệt, rõ ràng phái Sương Diệp có công với đất nước, giờ họ lại giậu đổ bìm leo như thế!”
“Hừ, những người này đều được phái Sương Diệp nâng đỡ, nay thấy ân nhân suy sụp thì trở mặt...”
Lúc này, cư dân mạng đang xem trực tiếp đều thấy màn này, ai cũng mắng mỏ.
Thực tế, khi thấy cô bé mới mười mấy tuổi khóc lóc ngăn chặn mũi kiếm của Đàn Kiếm Thượng Nhân, Tề Chấn Hổ thì nhiều người càng thêm thương tiếc.
Chuyện về phái Sương Diệp...!
Tuy nó đã bị nhiều thế lực che giấu nhưng cũng chỉ mới qua sáu, bảy năm thôi, nhiều người còn nhớ rõ.
Người càng lớn tuổi càng khinh thường hành vi của mấy người Tề Chấn Hổ.
“Đáng tiếc, năm đó nếu Diệp Thiên Quân còn ở, phái Sương Diệp sao lại suy sụp cỡ này, chỉ còn sót lại một cô bé bị người ta bắt nạt!”
Có người than thở, dù Diệp Thành đã biến mất mười năm nhưng vẫn có người nhớ rõ anh.
Nhưng thế cũng chẳng có tác dụng gì, ai cũng biết đây không phải là thiên hạ của Diệp Thành năm đó.
Dù anh quay về thì đừng mong tung hoành như xưa.
...!
Trong hội trường, không khí khá vi diệu.
Nhưng những người tới tham gia đều là tông môn lớn hay liên minh tu luyện Hoa Đông, tất nhiên họ đứng về phe mấy kẻ này.
Dù ai cũng khinh thường việc mấy tu sĩ Tu Thể đánh hội đồng một cô bé nhưng ai cũng tỏ vẻ mình đứng về phía đám người Tề Chấn Hổ.
Nhất là mấy tên Điền Khởi Văn, Tề Thắng Nam, trực tiếp la