“Xem ra mình không thể tự mãn. Một mình Minh Sương là có thể chiến đấu ngang hàng với Nam Tuyệt, những giáo phái lớn ở hệ Ngân Hà tất nhiên sẽ còn mạnh hơn. Cảnh giới Nguyên Anh không dừng ở con số một, nói không chừng còn có cả Chân Tiên Hợp Đạo”.
Diệp Thành thầm nghĩ, khó có khi anh cảm giác được nguy cơ.
“Nếu đã không rõ ràng, vậy thì mình sẽ đi tìm những tông môn Thượng cổ đó, nhất là đám người cấp cao của thất đại huyền môn”.
Diệp Thành nói rồi khép Tinh Hà Cổ Kỷ lại, xoay người định rời đi.
“Đợi đã! Anh không lấy Phá Thiên Tinh Vân Kiếm Quyết sao?”
Thấy Diệp Thành lấy gùi bỏ ngọc, hoàn toàn phớt lờ công pháp Thiên Quân nằm ở một bên khác của bệ đá, Bạch Vân Thường cũng không giữ được phong thái của Thần Nữ nữa, hơi sốt sắng lên tiếng.
Đó là công pháp Thiên Quân mà vô số giáo phái lớn trong tông môn Thượng cổ đều khao khát có được.
Vì nó mà Cổ Kiếm Môn, Bạch Vân Quán, Thần Lôi Sơn… đánh nhau đến toác đầu chảy máu, cử ra bao nhiêu đệ tử chính thống nhất và hạt giống Chân Quân đến đây, tất cả đều là vì quyển sách này.
“Phá Thiên Tinh Vân Kiếm Quyết?”
Diệp Thành cười nhạt, tiện tay lấy quyển kiếm kinh sang, lật xem sơ qua, sau đó ném cho Lục Tinh Hà:
“Cho anh đấy, cao hơn bản trước kia tu luyện một cấp bậc, có thêm một vài công pháp thần thông, hoàn thiện hơn một chút, đủ để tu luyện đến Nguyên Anh. Phía sau còn có dự đoán về cấp bậc cao hơn, xem ra cuối cùng vị tôn giả Thần Kiếm này cũng không thể đạt đến Hợp Đạo”.
“Tinh Hà cảm ơn Diệp Tiên sư”.
Lần này, Lục Tinh Hà không hoảng hốt nữa, chỉ khom lưng nhận lấy, cất vào trong túi đeo.
Nhìn thấy sự ung dung phóng khoáng của Diệp Thành, Lục Tinh Hà đã hiểu quyển Phá Thiên Tinh Vân Kiếm Quyết này hoàn toàn chẳng là gì cả. Bây giờ anh ta chỉ muốn được vào Sương Diệp Lâu, sau đó học được pháp môn đỉnh cao chân chính từ Diệp Thành.
“Thế là cứ đưa Phá Thiên Tinh Vân Kiếm Quyết cho một người ngoài vậy sao?”
Bạch Vân Thường ở bên cạnh kinh ngạc, mấy người ở phủ Tiêu thì càng sững sờ.
Công pháp bậc này đều là công pháp bí truyền trấn áp một phái, ngoại trừ môn chủ, một số trưởng lão và các đệ tử chính thống ra thì hầu như không truyền cho người ngoài. Giới thế tục lại càng không có được một quyển, Diệp Thành tiện tay tặng cho người khác như vậy quả thật khó mà tin nổi.
“Trên danh nghĩa Lục Tinh Hà là truyền nhân chính thống của Tinh Hà Kiếm Cung, nói chuyện tôn trọng một chút”.
Diệp Thành nói không sai, Tinh Tà lão nhân có thể xem là hậu duệ của Tinh Hà Kiếm Cung, mà Lục Tinh Hà lại là truyền nhân của Tinh Tà lão nhân, đương nhiên anh ta hoàn toàn xứng đáng được nhận bộ kiếm quyết này.
Bạch Vân Thường buồn bực, nhưng nghĩ lại có thể Diệp Thành cố ý làm vậy trước mặt cô ta, thể hiện mình hào phóng, đến khi trở về sẽ bảo Lục Tinh Hà trả lại.
“Dù là tổ sư xem mình như con gái cũng sẽ không giao tiên pháp tuyệt thế cấp bậc này cho mình giữ, kẻ họ Diệp kia tất nhiên là đang làm ra vẻ thôi”, Bạch Vân Thường khẳng định trong lòng.
Sau đó nhóm Diệp Thành lại tìm kiếm toàn bộ Tinh Hà Kiếm Cung một lượt.
Năm xưa Thiên Tuyệt Thiên Quân ra đi rõ ràng đã mang theo tất cả báu vật của kiếm cung đi. Cuối cùng ngoài mấy phôi kiếm và một vài linh dược ra thì hầu như không còn bảo vật gì.
“Đường đường là Tinh Hà Kiếm Cung, đạo trường của Thiên Quân, không nghèo đến thế chứ?”
Đám người Tào Hinh Toàn lẩm bẩm.
“Tinh Hà Kiếm Cung ở trần gian mấy nghìn năm, tất nhiên là từng có Chân Quân vào đây tìm kiếm. Tinh Tà Kiếm Trận có thể ngăn cản được chúng ta nhưng chưa chắc có thể ngăn được những Chân Quân đầy kinh nghiệm đó. Chắc hẳn những thứ có thể tìm được đều bị bọn họ lấy đi cả rồi, chỉ còn Thần Kiếm Phù cuối cùng là bọn họ không thể phá giải mà thôi”.
Bạch Vân Thường ở bên giải thích, thuận tiện nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt như nhìn quái vật. Chính kẻ có tu vi Kim Đan sơ kỳ này đã lấy được Thần Kiếm Phù một cách dễ dàng, giống như đó chỉ là một tờ giấy bình thường vậy.
Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy chán nản. Tinh Hà Kiếm Cung còn nghèo hơn cả động phủ của Chân Quân.
Lúc này, Diệp Thành lại chắp tay sau lưng, đủng đỉnh đi tới trung tâm quảng trường. Nơi này vừa khéo cũng là ranh giới của cả kiếm cung, có một cái giếng Địa Sát ở ngay đó. Bên trong giếng phun ra lửa đen vô tận, nó là điểm mấu chốt của trận pháp, hấp thu tinh khí dưới lòng đất, nâng kiếm cung lên tận đỉnh mây, có thể xem như là nơi khởi động trận pháp.
“Anh ta định làm gì vậy?”
“Mở!”
Diệp Thành đè sách ngọc bằng một tay, khẽ hô lên.
Lúc này, hình thanh kiếm bay ra khỏi cuốn sách, tựa như một chiếc chìa khóa cắm vào trong “giếng Địa Sát”. Ngay sau đó, giếng Địa Sát sôi trào, không trung dao động, toàn bộ kiếm cung như đang rung chuyển.
“Diệp Tiên sư, e rằng nơi này sắp sụp đổ rồi!”
Có người hoảng hốt hét lên.
Diệp Thành không quan tâm, tiếp tục truyền pháp lực vào trong cuốn sách. Một cột lửa đen phun ra từ trong giếng Địa Sát, chạy thẳng lên trời. Sau đó trong cột lửa bốc cháy hừng hực hiện ra một cửa hang.
“Quả nhiên tôi đoán không sai, cảnh giới Nguyên Anh muốn tách không gian thì phải dùng tinh thạch hư không hoặc là mượn năng lượng khác. Để có thể duy trì một không gian tồn tại lâu dài, trừ khí Địa Sát ra thì không còn cách nào khác nữa”.
Diệp Thành mỉm cười nhàn nhạt.
Những người khác nhìn đến ngây người.
“Sư phụ… Có khi nào đây là kho tàng của Tinh Hà Kiếm Cung không?”
Tào Hinh Toàn lắp bắp hỏi.
Bạch Vân Thường nghe vậy thì đỏ mắt mong chờ. Kho tàng của môn phái Thượng cổ thì trong đó sẽ cất trữ bao nhiêu bảo vật kia chứ? Một khi lấy được thì đủ để khiến cả thế giới chấn động. Dù năm xưa Thiên Tuyệt Thiên Quân rời đi đã mang theo phần lớn bảo vật, nhưng chỉ cần lấy được những thứ còn lại cũng đủ để các phái tông môn Thượng cổ tranh nhau đến bể đầu.
Tuy vậy bên ngoài cô ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Tên Diệp Thành này hết lần này đến lần khác vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta, làm cô ta mất hết mặt mũi. Bạch Vân Thường nghi ngờ nếu mình còn nói nữa, có khi nào sẽ bị người ta cười nhạo không.
“Gần như vậy”.
Diệp Thành chắp tay sau lưng, bước vào kho tàng.
Không gian do Nguyên Anh mở, lại mượn dùng ngoại lực trông to lớn hơn đại điện Vạn Độc trước kia nhiều, đủ để chứa mấy vạn người. Bên trong cất trữ rất nhiều đan dược, pháp khí, nguyên liệu luyện khí các loại. Diệp Thành còn nhìn thấy thiên tài địa bảo chất đống, đủ để luyện chế các loại linh dược.
Nhưng một đống đá đen tựa như một ngọn núi nhỏ mới là thứ khiến người ta chú ý nhất.
“Linh thạch! Vả lại số lượng còn rất nhiều, phải đến mấy triệu viên ấy nhỉ?”
Sắc mặt Bạch Vân Thường lập tức biến đổi. Dù là các huyền môn ở đẳng cấp như Bạch Vân Quán của bọn họ tích góp mấy nghìn năm cũng chưa chắc có được nhiều linh thạch thế này.
“Không tồi, đây mới là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi lần này”.
Lúc này, hình thanh kiếm bay ra khỏi cuốn sách, tựa như một chiếc chìa khóa cắm vào trong “giếng Địa Sát”. Ngay sau đó, giếng Địa Sát sôi trào, không trung dao động, toàn bộ kiếm cung như đang rung chuyển.
“Diệp Tiên sư, e rằng nơi này sắp sụp đổ rồi!”
Có người hoảng hốt hét lên.
Diệp Thành không quan tâm, tiếp tục truyền pháp lực vào trong cuốn sách. Một cột lửa đen phun ra từ trong giếng Địa Sát, chạy thẳng lên trời. Sau đó trong cột lửa bốc cháy hừng hực hiện ra một cửa hang.
“Quả nhiên tôi đoán không sai, cảnh giới Nguyên Anh muốn tách không gian thì phải dùng tinh thạch hư không hoặc là mượn năng lượng khác. Để có thể duy trì một không gian tồn tại lâu dài, trừ khí Địa Sát ra thì không còn cách nào khác nữa”.
Diệp Thành mỉm cười nhàn nhạt.
Những người khác nhìn đến ngây người.
“Sư phụ… Có khi nào đây là kho tàng của Tinh Hà Kiếm Cung không?”
Tào Hinh Toàn lắp bắp hỏi.
Bạch Vân Thường nghe vậy thì đỏ mắt mong chờ. Kho tàng của môn phái Thượng cổ thì trong đó sẽ cất trữ bao nhiêu bảo vật kia chứ? Một khi lấy được thì đủ để khiến cả thế giới chấn động. Dù năm xưa Thiên Tuyệt Thiên Quân rời đi đã mang theo phần lớn bảo vật, nhưng chỉ cần lấy được những thứ còn lại cũng đủ để các phái tông môn Thượng cổ tranh nhau đến bể đầu.
Tuy vậy bên ngoài cô ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Tên Diệp Thành này hết lần này đến lần khác vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta, làm cô ta mất hết mặt mũi. Bạch Vân Thường nghi ngờ nếu mình còn nói nữa, có khi nào sẽ bị người ta cười nhạo không.
“Gần như vậy”.
Diệp Thành chắp tay sau lưng, bước vào kho tàng.
Không gian do Nguyên Anh mở, lại mượn dùng ngoại lực trông to lớn hơn đại điện Vạn Độc trước kia nhiều, đủ để chứa mấy vạn người. Bên trong cất trữ rất nhiều đan dược, pháp khí, nguyên liệu luyện khí các loại. Diệp Thành còn nhìn thấy thiên tài địa bảo chất đống, đủ để luyện chế các loại linh dược.
Nhưng một đống đá đen tựa như một ngọn núi nhỏ mới là thứ khiến người ta chú ý nhất.
“Linh thạch! Vả lại số lượng còn rất nhiều, phải đến mấy triệu viên ấy nhỉ?”
Sắc mặt Bạch Vân Thường lập tức biến đổi. Dù là các huyền môn ở đẳng cấp như Bạch Vân Quán của bọn họ tích góp mấy nghìn năm cũng chưa chắc có được nhiều linh thạch thế này.
“Không tồi, đây mới là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi lần này”.
Trên mặt Diệp Thành lộ ra nụ cười. Có nhiều linh thạch và thiên tài địa bảo thế này, mình có thể bắt đầu làm luôn một mạch những việc trong dự định rồi.
“Chúng ta đi, về Yên Kinh!”