Hai tay Tô Ma bấm quyết, luồng khí đen trắng bao quanh người hắn như hai con thần long đen trắng. Chúng nhanh chóng quấn lại, hình thành Hỗn Độn Vô Cực Hoàn còn đáng sợ hơn lúc trước lao về phía Diệp Thành.
Nhưng Tô Ma không biết vừa rồi mới chỉ là món khai vị, tiếp sau đây mới là sát chiêu thực sự của Diệp Thành. "Trấn!"
Diệp Thành ngồi xếp bằng trên không trung, hai lòng bàn tay hướng lên trời, năm ngón tay xếp thành một hình thù kỳ lạ. Cửu khiếu rung lên, anh nhẹ nhàng bật thốt ra một chữ.
Ầm một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Cửu Khiếu Thần Anh cao bảy tám tấc đó biến thành một cái đỉnh màu vàng kim tỏa ánh sáng. . Truyện Full
Đỉnh thần đó chỉ to có mấy thước, tỏa sáng lấp lánh. Thần đỉnh ba chân hai tai toàn thân như được đúc từ vàng, trên đó có những hoa văn dãy núi vô tận, nhật nguyệt tinh hà rộng lớn, cứ như có vị thần đã vẽ lên trên đó, ngưng tụ những đạo vận của thiên địa. Không biết nó được làm từ gì mà khiến cho người ta có cảm giác nó rất nặng.
Đỉnh nhỏ Quang Minh ở đó, mặt trời mặt trăng và bầu trời như bị trấn áp, tựa như một vị thần thời Thái Cổ. Còn có một tia khí tức thần thánh được ấp ủ trong đó. ! "Không hay rồi, đây là...?"
Tô Ma thấy cái đỉnh này thì đồng tử co rụt lại, dường như nghĩ đến điều gì đó...
Nhưng lúc này thì đã muộn, đỉnh nhỏ Quang Minh chợt rung lên.
Cả trời đất đều chấn động theo, trên đó cứ như vang lên tiếng vang vọng của chuông đồng thời hồng hoang. Âm thanh lớn đến mức này, gần như không thể nghe thấy âm thanh, nó hóa thành làn sóng thần niệm khủng khiếp. Trong không trung, có gợn sóng màu vàng kim có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng với tốc độ chóng mặt.
"Bốp!"
Tô Ma xông tới, ánh sao vô tận dưới chân hắn hợp lại thành luồng sáng thần thánh. Toàn thân hắn vang lên tiếng xẹt xẹt, không ngừng có màn chắn vô hình nứt ra trong không trung, đó là hiện tượng khi chân nguyên bảo vệ bên ngoài của Tô Ma bị sóng âm của thần đỉnh đập vỡ. Ngay cả luồng khí đen trắng bao quanh cơ thể cũng bị xé nát.
Tô Ma không thể không lui về sau. Ngọc bội đeo trên cổ hắn sáng vụt lên, biến thành một vòng tròn sáng xanh bao phủ thì hắn mới miễn cưỡng vượt qua được làn sóng âm của thần đỉnh.
Nhưng người trên Vô Cực Tinh Châu thì vô cùng thê thảm. Khi gợn sóng màu vàng kim quét qua chiến hạm cổ xưa dài gần mười dặm, vô số đệ tử kêu gào thảm thiết. Dù chúng là truyền nhân của giáo phái tối cao, tu luyện các loại phép thần thông nhưng dù sao vẫn chỉ là tu sĩ Kim Đan, sao có thể chống lại uy lực tiên bảo do Cửu Khiếu Thần Anh của Diệp Thành tạo nên.
Đúng vậy, thần đỉnh đó là thứ được Diệp Thành mô phỏng lại theo tiên bảo mạnh nhất là Thần Mộc Vương Đỉnh của Thi Vũ Chân Tiên, người được coi là một nửa sư phụ của anh ở sâu trong vũ trụ. Nó lấy Cửu Khiếu Thần Anh làm trung tâm, dùng công pháp Bách Niệm Thành Binh luyện thành bảo vật tối cao.
Tuy tu vi lúc này của Diệp Thành chỉ có thể tung ra được một phần mười, thậm chí là một phần trăm uy lực của Thần Mộc Vương Đỉnh, nhưng vẫn có thể sánh bằng tiên bảo.
"Ầm ầm!"
Một tiên bảo đỉnh cao sẽ đáng sợ cỡ nào?
Tiên bảo đỉnh cao cũng là pháp bảo trấn tông trong một tông môn đạo thống Chân Tiên trong tinh hà ngoại vực. Dù là những Chân Tiên Hợp Đạo sống suốt quãng đời dài đằng đẵng cũng chưa chắc đã tìm được đủ vật liệu để luyện chế tiên bảo đích thực, thế nên chuẩn tiên bảo là vũ khí mạnh nhất của họ.
Binh khí của Chân Tiên! Đó là thứ mạnh cỡ nào cơ chứ? Phải biết là một giọt máu của Chân Tiên cũng có thể giết được Nguyên Anh, huống gì là thần binh được tạo ra từ toàn lực của Chân Tiên chứ?
Đỉnh nhỏ màu vàng kim của Diệp Thành tuy chỉ là chuẩn tiên bảo đỉnh phong, uy lực phát huy ra không bằng một nửa của tiên bảo đỉnh phong nhưng vẫn vô cùng mạnh, khiến người ta không rét mà run.
"Phụt phụt phụt!"
Ở sâu trong trời sao cứ như có những đốm máu nổ tung. Từng đệ tử Vô Cực Tông tu vi từ Kim Đan trung kỳ, hậu kỳ trở lên, mặc áo giáp bạc đặc chế, khoác áo choàng bạc lúc này đều như nổ tung đầu rơi xuống từ trong không trung. Có một nửa số đó tu vi không cao nên nổ tung thành làn sương máu. Thậm chí có hai ba vị trưởng lão đứng đầu cũng bị gợn sóng vàng kim đánh nổ tung cả người.
"Dừng tay!", Tô Ma tức giận nói.
Dù hắn không coi những đệ tử Kim Đan tầm thường trong tông môn ra gì, chúng chỉ là bia đỡ đạn, có không biết bao nhiêu cái bia đỡ đạn như thế này trong Vô Cực Tông, chết cả trăm cả ngàn hắn cũng không đau lòng. Nhưng mấy chục vị trưởng lão đều là những người theo phe của hắn nên mới theo hắn vượt qua tinh không đến Địa Cầu. Đó là nền móng để sau này hắn tranh giành quyền lợi cao nhất trong giáo, một người chết đi hắn cũng vô cùng xót.
Lúc này khí huyết toàn thân hắn hừng hực như một ngọn lửa. Cho dù là pháp lực, phép thần thông, cơ thể của hắn đều vượt xa Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí còn có phong thái của đệ tử tiên tông thánh địa nào đó mà Diệp Thành từng gặp ở kiếp trước.
Nhưng Diệp Thành hoàn tòan không quan tâm.
Khi thấy thần tướng Thành Hành là anh đã thề, phải tàn sát cả Vô Cực Tông. Anh không phải người tốt gì, bị người ta đánh đến tận cửa, phái Sương Diệp bị san bằng, bị chết một đống thủ hạ, hầu gái bị người ta bắt giữ, anh không thể nhịn được.
"Ầm!"
Đỉnh Quanh Minh xoay một vòng trên không trung, sau đó chợt biến mất. Ngay sau đó nó xuất hiện trước mặt Vô Cực Tinh Châu dài hàng nghìn hàng vạn trượng, biến thành một tia sáng vàng kim rồi đập mạnh vào!