“A a a!”
Nhìn thấy uy thế như vậy, Tào Hinh Toàn sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, lùi liên tục vài bước, ngồi bệt xuống đất. Thấy cảnh này, mấy võ sĩ khác cười lạnh trong lòng: Con bé này đúng là chẳng biết gì cả, ngay cả lá gan liều chết một lần cũng không có!
Hồ Tú Tú thấy thế thì cười: “Này tên họ Diệp, đệ tử của cậu có chút bản lĩnh thế thôi à? Nhìn cháu tôi xử con bé này trước đi rồi đến lượt tôi xử cậu!”
Dù những võ sĩ khác không mở miệng, nhìn Diệp Thành đầy khinh miệt, hiển nhiên họ đang cảm thấy Diệp Thành chỉ biết khoe khoang, không hề có bản lĩnh.
Lam Thải Nhi sốt ruột tới mức sắp phát điên, lớn tiếng quát: “Diệp Thành, nếu cô chủ xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ liều mạng với anh!”
Diệp Thành vẫn bình tĩnh như cũ, anh chưa từng để mắt tới lũ kiến hôi. Khi con rồng bằng nội kình sắp đánh trúng Tào Hinh Toàn, anh bỗng hét: “Băng Thiên Tuyết Địa!”
Băng Thiên Tuyết Địa là chiêu thứ nhất trong Băng Tâm Quyết, Tào Hinh Toàn vốn đang hoang mang lo sợ, bị quát như vậy thì nhắm chặt mắt theo bản năng, cơ thể nhẹ nhàng chuyển nửa vòng theo như Diệp Thành đã dạy, đánh ra một chưởng.
Ngay tức khắc, con rồng khổng lồ cứng đờ giữa không trung, rõ ràng mọi người có thể nhìn thấy một chưởng này được đánh ra, tuy không bất kỳ hiệu quả gì, nhưng con rồng khổng lồ vốn hơi mờ ảo bỗng như bị dừng lại, dần dần biến thành thực thể.
Mọi người kinh ngạc, họ còn cho rằng mắt mình bị gì đó nhưng khi nhìn kỹ lại, họ nhận ra con rồng khổng lồ đã bị đóng băng, hóa thành thực thể một nửa rồi, nói chính xác hơn là biến thành băng đăng.
“Sao có thể?”, Hồ Tú Tú lập tức kinh hãi: “Con rồng khổng lồ này vô hình vô ảnh, do nội kình tạo thành, chẳng lẽ chiêu thức của con bé kia có thể đóng băng nội kình?”
Diệp Thành cười khẽ, khinh thường: “Không, còn hơn thế nhiều!”
Giờ anh nói, mọi người không dám mặc kệ nữa mà lật đật nín thở tập trung quan sát, cả con rồng khổng lồ kia đã bị đóng băng, băng giá vẫn không ngừng lại mà bắt đầu tràn về phía Hồ Hạo Nhiên.
Tốc độ cũng không quá nhanh nhưng Hồ Hạo Nhiên lại bắt đầu sợ hãi mà lại không hề nhúc nhích… hoặc có thể nói là hắn ta hoàn toàn không thể động đậy?
Diệp Thành lắc đầu, khẽ nói: “Thắng bại đã phân!”
Theo tiếng anh nói, cơ thể Hồ Hạo Nhiên bắt đầu ngưng kết thành băng đá, nhưng băng còn chưa đụng vào thì Hồ Hạo Nhiên đã đóng băng rồi.
Lục Tinh Hà cách võ đài gần nhất, vốn là vì anh ta muốn ra tay cứu Tào Hinh Toàn khi cần nhưng sự việc lại phát triển theo hướng bất ngờ như vậy, anh ta tập trung nhìn lại thì lập tức hít sâu một hơi.
Hóa ra là băng giá lộ ra bên ngoài cơ thể Hồ Hạo Nhiên là từ trong cơ thể lan ra.
Lục Tinh Hà du lịch từ nam chí bắc, gặp vô số kỳ nhân dị sĩ, mà giờ cũng không nhịn được mà bật thốt lên: “Chẳng lẽ một chưởng vừa rồi đã làm anh Hồ trúng chiêu mà tới bây giờ, sức mạnh băng giá mới hiện ra!”
Có lẽ là để trả lời câu hỏi của Lục Tinh Hà, băng giá bao phủ con rồng khổng lồ bằng nội kình cũng đã bắt đầu đụng tới Hồ Hạo Nhiên, mà hắn ta thì đã biến thành một bức tượng bằng băng.
Một giây, hai giây… trong ánh mắt khó tin của mọi người, một tiếng rắc truyền tới.
Trên băng đăng Hồ Hạo Nhiên xuất hiện một vết rạn, từ từ biến thành hai vết, ba vết… cuối cùng, cả tòa băng đăng vừa mới thành hình và con rồng bằng nội kình đã đóng băng đều biến thành vụn băng rơi lả tả xuống võ đài.
Tất cả nói ra thì dài nhưng thật chất nó chỉ là xảy trong mấy giây, Hồ Tú Tú nhất thời đờ ra, không kịp cứu cháu trai của mình.
“A…”
Người phụ kia gào thét chấn động cả rừng cây, cây cối không ngừng lắc lư như có gió mạnh cuốn qua tất, hai mắt bà ta đỏ ngầu, trừng mắt Tào Hinh Toàn quát: “Con khốn, mày dám giết cháu trai tao?”
Bà ta vừa hét vừa định tiến lên, muốn ra tay Tào Hinh Toàn, lúc này cô nhóc kia đã sợ đờ người, không ngờ một chưởng của mình có uy lực như thế, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Nhưng đúng lúc này, Trình Bác Hiên nhẹ nhàng ho một tiếng. Một tiếng ho này cũng đủ khiến Hồ Tú Tú bình tĩnh lại, bà ta ra tay ở đây chẳng khác nào khiêu chiến với sự uy nghiêm của Trình Võ Thánh, tạm thời không nói tới thắng bại, bà ta không muốn gánh chịu lửa giận của Võ Thánh.
Trình Bác Hiên thản nhiên nói: “Trên võ đài thì có quy tắc của võ đài, tất cả đều chiến đấu bằng bản lĩnh, sống chết do trời. Nhưng... món nợ của đệ tử thì bà có thể đòi từ sư phụ!”
“Nhưng trước đó, còn ai muốn lên khiêu chiến cô Tào đây không?”
Không ai lên tiếng, mọi người còn đang sợ hãi uy lực của một chưởng kia, có làm sao họ cũng chẳng thể hiểu nổi, rõ ràng cô bé kia chẳng biết võ công mà sao có thể đánh ra một chưởng đáng sợ như vậy?
Còn có tên họ Diệp kia nữa, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào, vừa nói Hồ Hạo Nhiên không đỡ nổi một chiêu thì Hồ Hạo Nhiên đúng là không đỡ được một chiêu! Thế thì còn ai dám tiến lên.
Trong đó, người gần như là đại ra là Lam Thải Nhi, cô ta chỉ cảm thấy như mình bị tát hai cái, mặt nóng rát, nhìn Diệp Thành luôn bình tĩnh mà chẳng hề liếc mình cái nào, tự dưng cô ta cảm thấy mình mới là kẻ buồn cười.
Từ lúc gặp Diệp Thành tới giờ, không biết Lam Thải Nhi đã móc mỉa người ta bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều bị vả mặt. Tới lúc này rồi, thế giới quan của cô ta đã hơi vỡ nát, có vài chuyện luôn tin tưởng đang bắt đầu sụp đổ.
Trước đó Diệp Thành đã nói, chỉ cần anh dạy Tào Hinh Toàn ba chiêu cũng đủ để đánh bại Lam Thải Nhi, lúc ấy cô ta chỉ nở nụ cười khinh thường, còn bây giờ...
Thực lực của Hồ Hạo Nhiên khiến Lam Thải Nhi phải e dè, ngay cả hắn ta cũng không thể chịu nổi một chiêu của cô chủ thì chẳng phải chứng tỏ mình không phải là đối thủ của cô chủ sao, cũng chết chỉ trong một chiêu?
“Chẳng lẽ đúng như lời anh ta nói, mình... chỉ là một con ếch ngồi ở dưới đáy giếng sâu thôi sao?”
Lam Thải Nhi càng nghĩ càng sầu, cô ta gần như đã bị suy nghĩ trong đầu đè nén không thở nổi nhưng lúc này, trên võ đài có sự thay đổi bất ngờ.
Tuy Hồ Hạo Nhiên lợi hại nhưng trong lớp anh hùng thế hệ mới, người mạnh hơn hắn ta vẫn có, họ là con cưng của ông trời, chắc chắn rất cao ngạo, làm sao có thể tha thứ việc bị một con nhóc đè bẹp?
Trước mặt Tào Hinh Toàn lúc này có ba người đang đứng đầy ngạo nghễ. Ba người này đều là kẻ có danh tiếng vang dội, vang vọng tứ phương, được coi là những đại sư võ đạo có khả năng đột phá cảnh giới Võ Thánh nhất.
Cậu chủ nhà họ Vệ - Vệ Hưng Đằng.
Người đứng đầu Đại Tân Sinh của Cái Bang - Tô Xán!
Tinh Hà Cư Sĩ- Lục Tinh Hà!
Hai người trước chỉ cách cấp bậc đại sư võ đạo bước nhỏ, còn Lục Tinh Hà lại là đại sư võ đạo chính cống, họ đều có thực lực và tự tin, chuẩn bị đánh một trận vang danh.
Lục Tinh Hà nhìn Tào Hinh Toàn, trong mắt vẫn không che giấu tia dịu dàng: “Cô Tào, cô có thể chọn một người từ trong ba chúng tôi làm đối thủ”.
Anh ta thật sự vẫn lo cho cô bé này, sợ hai người kia ra tay quá nặng nên trong lời nói lại cố tình mà như vô tình ám chỉ đối phương chọn mình, Diệp Thành nghe thấy thì bĩu môi:
“Chúng tôi cần tranh thủ thời gian, cả ba lên một lần đi!”
- ------------------