Ngay lúc này, ánh mắt cường giả đều tụ lại về phía Diệp Thành, trong mắt có chút tiếc hận, trong đó còn có kẻ hả hê. Rõ ràng mọi người đều cho rằng Diệp Thành không có cơ thể mạnh mẽ nên không phải là đối thủ của Nam Tuyệt luôn tung hoành trong Luyện ngục Vô Gian này.
Minh Sương hơi nhíu mày, cô ấy đang định lên tiếng khuyên nhủ thì bỗng nghe thấy giọng nói trong trẻo bên cạnh truyền tới: “Nam Tuyệt, muốn nhanh chóng xuống dưới kia gặp con cháu sao?”
Lời này vừa vang lên, đám người đứng xem đều giật mình.
“Ngọc Long, kẻ đó là ai? Sao dám khiêu khích Nam Tuyệt vậy?”
Lão tổ Khô Vinh nhẹ nhàng hỏi một câu, người này là một cường giả hàng đầu của Vô Văn Trang, mặc áo bào màu đen, tuổi khoảng 50, vẻ mặt kiên nghị, rây tóc dựng thẳng như lưỡi kiếm sắc bén, lão tổ đứng tại chỗ như Thần Vương thời thượng cổ, không gian chung quanh đều chấn động một chút.
“Bẩm lão tổ, đó là tu sĩ đảo Nam Ngọc, nghe nói trước đó quần đảo Nam Ngọc xảy ra chuyện lớn, hình như là vương tộc Nam Ly bị diệt tộc, còn tin tức cụ thể thì cháu còn chưa tìm hiểu được, chẳng lẽ chính là do kẻ này làm?”
Mã Ngọc Long nói xong thì nhìn Diệp Thành, trong mắt có chút hả hê.
“Vương đình Nam Ly có Nam Ly Vương trấn giữ, đó là kiếm tử dự khuyết của Cổ Kiếm Môn nam xưa, chỉ thua kém một Vấn Kiếm lão tổ. Dựa vào thực lực người này thì tuyệt đối không giết được Nam Ly Vương đời đầu!”
Lão tổ Khô Vinh có ánh mắt khá tinh tường, vừa liếc đã nhìn ra trong cơ thể Diệp Thành không có pháp lực nhưng cơ thể thì quá mạnh, thậm chí còn không thua gì đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ. nhưng dù năng lực mạnh như vậy thì cũng không phải là đối thủ của Nam Ly Vương đời đầu.
Không chỉ lão tổ Khô Vinh, những cường giả huyền môn khác đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt kinh hãi.
“Xem ra Nam Tuyệt giận thật rồi nhưng vẫn không thể ra tay tuỳ tiện. Lão ta mà ra tay thì sẽ dẫn tới mấy vị kia cũng hành động, Tẩy Tuỷ Đằng này sẽ không giữ nổi!”
Chân Quân của Tu Trúc Viện lạnh nhạt nói.
Những người chung quanh đều gật đầu, tuy không có cách nào đụng vào Tẩy Tủy Đằng nhưng cường giả hàng đầu mà không tiếc gì cả, dùng linh bảo tuyệt thế để tung một cách thì vẫn có thể phá huỷ nó nên mọi người sợ ném chuột thì vỡ bình, từ đó không dám cưỡng ép Nam Ly Vương.
Rõ ràng Nam Tuyệt cũng biết điều này nên từ từ ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng.
“Ranh con, đợi bổn tọa ăn Tẩy Tủy Tuyết Liên xong, tu bổ huyết mạch, ngưng tụ chân huyết thì chẳng những tôi muốn giết cậu mà còn diệt cả Hoa tộc, chém nát mọi thứ của Hoa tộc không chừa thứ chi!”
“Bây giờ tới luôn đi, vương tộc Nam Ly cũng nên tuyệt hậu rồi!”, Diệp Thành hoàn toàn không hề nhượng bộ.
Minh Sương ở cạnh nhíu mày. Nam Tuyệt đã ở trong Luyện ngục Vô Gian khá lâu, thực lực hung hãn, ngay cả họ cũng không tự tiện trêu chọc, người này lại dám mở miệng khiêu khích, đúng là chán sống mà!
Sau đó, dù Diệp Thành dùng ngôn ngữ tấn công thế nào thì Nam Tuyệt cũng không rời xa khỏi Tẩy Tủy Tuyết Liên quá mười trượng, cứ ở đó canh giữ cẩn thận. Trong lúc mọi người nói chuyện, dây mây khô vàng dài ba thước như sắp chết bỗng xảy ra thay đổi, hoa sen phía trên từ từ tỏa ra hào quang như một mặt trời nhỏ.
“Tẩy Tủy Tuyết Liên sắp nở rồi!”
Chân Quân Tu Trúc Viện trợn trừng hai mắt.
Lão tổ Khô Vinh, Thính Kiếm Tôn Giả của Cổ Kiếm Môn, Bạch Tố Tiên Tử của Bạch Vân Quan đồng loạt đứng lên, nhìn chằm chằm bên kia. Nhất thời, không khí trở nên căng thẳng, mọi người đều chờ hoa nở để hái.
“Kế tiếp, nơi này sẽ xảy ra trận chiến kinh thiên động địa, các vị nên nhanh chóng lùi ra sau. Chúng tôi sẽ không quan tâm các vị đâu!”
Minh Sương thản nhiên nói.
“Được!”
Diệp Thành đáp rồi dẫn Dao Nhi lùi đến cửa khe. Trong Luyện ngục Vô Gian rất khó bay lượn nên ở hai bên khe đều là núi cao cả trăm nghìn trượng, tạo thành một cái bát khổng lồ, muốn ra khỏi khe hoang dã này thì phải qua cửa khe.
Khoảng nữa ngày sau, khe núi hoang dã vang lên tiếng nổ lớn. Một luồng sáng từ linh vật phóng thẳng lên trời như linh bảo tuyệt thế sắp xuất hiện. Ánh sáng huy hoàng này vừa ra, trong khe núi trăm dặm đều tràn đầy hương thơm nức mũi.
Tẩy Tủy Tuyết Liên xuất thế.
“Anh ơi, không giành Tẩy Tủy Tuyết Liên à?”
“Đáng tiếc không giết được thằng oắt đảo Nam Ngọc, nhát như thỏ ấy, dưới chân có lau dầu hay gì mà chạy nhanh gớm. Có lẽ sau này cũng không còn cơ hội nữa!”, Mã Ngọc Long tiếc nuối.
Ông ta nói xong, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ: “Ngọc Long Huynh cớ gì phải thế? Vội vàng như vậy là do nhặt được bảo vật à?”
Ánh mắt Mã Ngọc Long ngưng đọng, liếc nhìn Diệp Thành ở khe núi, sắc mặt vui sướng: “Đúng là không cần uổng công phí sức cũng tìm được!”
“Nhị, Tam trưởng lão, giết chúng, không cho chúng truyền tin ra ngoài!”
Mã Ngọc Long cười nói, nhìn Diệp Thành như nhìn một thi thể.
- ------------------