Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh - Diệp Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi tu luyện xác thịt đến đỉnh điểm, chín tầng thần lực cộng lại, cuối cùng đạt thành kim thân vô địch. Kim thân này chỉ kém một bước để đến cơ thể Hợp Đạo, bấy giờ mới có thể miễn cưỡng gọi là bất tử. Về phần Vạn Độc Kim Thân, đứng trước kim thân bất hoại của Diệp Thành thì nó chỉ là thứ phù phiếm mà thôi.



“Ra tay!”



Hắc Thủy lão tổ quát lớn, lão ta nâng tay lên, đánh ra một lá cờ đen dày đặc quỷ khí.



Trên mặt lá cờ đen, từng đường chỉ màu vàng hội tụ, chính là pháp lực cao nhất được khảm lên đó, vô số quỷ thần U Minh gào thét trên mặt cờ. Lá cờ này chính là thiên bảo của Hắc Thủy Môn, Thiên Quỷ U Minh Kỳ.



Thiên Quỷ U Minh Kỳ vừa xuất hiện, một nửa giới Lệ Ma năm mươi ba tầng như rơi vào địa ngục u tối. Bách quỷ dạ hành, Hoàng Tuyền ẩn hiện, còn có những tướng quỷ cưỡi ngựa quỷ phi ra từ trên không trung, giống như một đội quân hùng vĩ lao về phía Diệp Thành.



“Xích Dương Phi Kiếm!”



“Thánh Diệm Cửu Long Chung!”



“Bạch Phượng Vũ Linh!”



“…”



Nhìn thấy Hắc Thủy lão tổ ra tay, Nhất Dương lão tổ, Thần Diệm Thiên Quân và những người khác cũng không nương tay nữa, đồng loạt lấy thiên bảo mạnh nhất trong tay ra, dùng hết sức đánh về phía Diệp Thành.



“Ầm!”



Mười mấy vị Thiên Quân cùng nhau ra tay là cảnh tượng như thế nào?



Thời khắc đó, Luyện ngục Vô Gian dường như không chống đỡ nổi, nghìn dặm xung quanh hoàn toàn hóa thành thế giới của biển năng lượng. Vô số địa hỏa, nước, gió rít gào trong đó. Không gian hoàn toàn đổ sụp, hóa thành gió lốc đáng sợ, chỉ có pháp tắc hiện ra, sáng chói vô cùng. Bất cứ tu sĩ dưới Nguyên Anh nào đừng nói là đứng trong đó, chỉ cần đi lướt qua bên thôi cũng bị pháp tắc vô hình chém thành mảnh vụn.



“Vù vù vù!”



Mọi người chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy.



Trên không trung, từng món thiên bảo hội tụ ánh sáng thần rực rỡ, quét một đường thật dài, bay về phía Diệp Thành giống như sao chổi lướt qua mặt trăng. Mỗi một món thiên bảo đủ để khiến nghìn dặm xung quanh đây hóa thành cát bụi.



Mười mấy món hợp lại thì cho dù U Mộc lão tổ hồi sinh, Vạn Độc Kim Thân tu luyện đến đại thành, được xưng là bất tử, e rằng cũng không tránh khỏi cái chết.



“Anh!”



Ngay lúc đó, Dao Nhi ra khỏi Luyện ngục Vô Gian cũng lo lắng không thôi.



Chỉ có tôn giả Bằng điềm tĩnh ung dung, lão chinh chiến ở sâu trong biển sao, không biết đã bao lần nhìn thấy cảnh tượng còn vĩ đại hơn thế này. Diệp Thành là Chân Tiên của Ma Linh tiên tông chuyển thế, mười mấy Nguyên Anh có thể làm gì được cậu ta chứ? Huống hồ còn là Ngụy Nguyên Anh của dải Ngân Hà, nơi không có đạo pháp hoàn chỉnh.



Trên thực tế, Diệp Thành đúng là không để tâm. Đối mặt với mười mấy món thiên bảo ùn ùn chém đến, anh chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, vung quyền chưởng.



“Rắc!”



Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám đông, Bạch Phượng Vũ Linh lao tới trước nhất bị một quyền của Diệp Thành đánh nát. Vô số mảnh vụn rơi rớt giống như lông vũ thiên sứ, giống như thiên nữ rải hoa. Ngay sau đó, Diệp Thành lại vung quyền một lần nữa, giống như quét bụi.



Món thứ hai, món thứ ba, món thứ tư…



Diệp Thành vung ra tổng cộng mười bốn quyền, đánh tan mười bốn món thiên bảo gần như có thể sánh với Chân Tiên.



Thiên bảo được luyện chế từ những vật liệu quý giá trên dải Ngân Hà, dù là trong trận chiến kinh hãi thế tục cũng chưa chắc đã hư hại, thế mà nay lại bị Diệp Thành đánh nát một cách dễ dàng. Nắm đấm như được đúc bằng vàng của anh lại không hề bị thương.



Kim thân! Đây mới thật sự là kim thân Chân Tiên!



Thiên bảo bị hủy diệt, khí huyết phản phệ sôi trào, các Thiên Quân còn chưa hoàn hồn lại từ trong cơn kinh hoảng đã thấy cơ thể Diệp Thành nhoáng lên, hóa thành ánh sáng màu vàng một lần nữa, trong chớp mắt vụt lóe giữa đất trời.



“Không hay!”



Phục Ma Thiên Quân biến sắc.



Thần Diệm Thiên Quân, Nhất Dương lão tổ… năm người đứng khựng lại giữa không trung, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. Trên ngực bọn họ dần dần hiện lên một lỗ trống. Lỗ trống đó nhanh chóng to ra, từng lớp quyền kình giống như pháo nổ tung trong xương cốt bọn họ.



Chốc lát sau, cơ thể và nguyên anh của năm vị Thiên Quân đồng thời vỡ nát thành vô số mảnh vụn màu vàng, tan biến trên bầu trời.



Một quyền giết chết năm người, năm vị Thiên Quân ngã xuống!



Chứng kiến cảnh này, toàn bộ Thăng Nguyệt đều xuýt xoa kinh hãi bởi một quyền đó. Dưới tay Diệp Thành, Thiên Quân Nguyên Anh lại chẳng khác nào món đồ chơi mỏng manh, có thể bị bóp nát dễ dàng!



Lúc này trên Thăng Nguyệt, gió lạnh rít gào, quỷ thần kêu khóc.



Chu vi nghìn dặm xung quanh như hóa thành thế giới hỗn độn, vô số năng lượng tàn phá trong đó. Xương thần, máu thần màu vàng văng tứ tung trên trời, loáng thoáng nghe thấy tiếng thần linh đang kêu khóc. Đó là vì Nguyên Anh ngã xuống, khiến đất trời cũng cảm thấy đau buồn. Tuy Nguyên Anh trên dải Ngân Hà không chính thống, đạo pháp không hoàn chỉnh, nhưng chung quy cũng là cảnh giới Nguyên Anh, cảm ngộ được một ít đại đạo.



“Cộp, cộp!”



Có tu sĩ nhìn Diệp Thành ngạo nghễ đứng giữa không trung, cả người giống như đúc bằng vàng mà răng va vào nhau lộp cộp.



Năm vị Thiên Quân đấy! Năm xưa, khi Phi Tiên Tông thịnh vượng nhất, được gọi là tông môn đứng đầu chỉ sau thánh địa Lăng Tiêu, trong tông cũng chỉ có năm vị Thiên Quân mà thôi. Bọn họ có ai không phải là sự tồn tại chấn động dải Ngân Hà chứ?



Cung chủ Liên Hoa Cung, Nhất Dương lão tổ… mỗi một người trong số họ chính là nền tảng của một tông một phái, mất đi họ thì cả tông môn sẽ đổ sụp, thiên tông cũng phải xóa tên.



“Lão tổ, sao người có thể chết như vậy chứ!”



“Trời ơi, đó là Kiếm chủ của tông tôi, thành đạo chín nghìn năm, thế mà lại ngã xuống tại đây. Tôi phải đối mặt với liệt tổ liệt tông của Nhất Dương Giáo thế nào đây?”



“Thiên nữ, thiên nữ đại nhân, người nhất định có bí pháp hồi sinh đúng không? Thiên nữ đời trước của Liên Hoa Cung, đường đường là Nguyên Anh, sao có thể chết dưới một quyền của Diệp Thiên Quân chứ! Tôi không tin…”



Trưởng lão của các tông phái Liên Hoa Cung, Nhất Dương Giáo quỳ sụp xuống, đấm vào nền đất gào khóc. Trong tông bọn họ, chỉ có mỗi một vị Thiên Quân này chống đỡ.



Mấy người Nhất Dương lão tổ chết đi quả thật như tòa nhà cao tầng sụp đổ, trụ trời gãy đôi. Đối với đám người này mà nói, đây là cú sốc to lớn không thể chịu đựng nổi.



Những tu sĩ khác thì như bị dội một chậu nước đá lên đầu, lạnh vô cùng. Diệp Thành quá mạnh, quá mức đáng sợ, năm vị Nguyên Anh đều không đỡ được một đòn của anh.



Chỉ có một tên thống soái của tộc Lệ Ma là Trùng Lục thần cơ viên mãn, thân xác kiên cố, mạnh hơn đám người Ngụy Nguyên Anh của dải Ngân Hà, lùi ra xa mười trượng vào thời khắc cuối cùng. Nhưng dù vậy, một nửa cơ thể hắn vẫn bị đánh nát, suýt chút nữa không tránh khỏi cái chết.



Vô số người khiếp sợ hít sâu vào một hơi. Một vài lão tổ Nguyên Anh còn lại và năm tên thống soái tộc Lệ Ma cũng có vẻ mặt hết sức khó coi.



Tất cả mọi người, bao gồm các vị Thiên Quân đều không ngờ sức mạnh của Diệp Thành lại khủng khiếp như vậy. Nếu nói khi U Mộc lão tổ ngã xuống, bọn họ cảm thấy là do may mắn, cho rằng Diệp Thành sử dụng bảo vật thần thuật gì đó bùng phát sức mạnh.



Nhưng sau một quyền giết chết năm vị Thiên Quân này, ngay cả năm tên thống soái của tộc Lệ Ma cũng bừng tỉnh.



Diệp Thành không phải người mà bọn họ có thể chống lại. Bất kể là Ngụy Nguyên Anh của dải Ngân Hà, hay là những Nguyên Anh thật sự của tộc Lệ Ma như bọn chúng đều không có gì khác biệt khi đối đầu với Diệp Thành. Nếu không có tu vi Nguyên Anh trung kỳ cho đến Nguyên Anh đỉnh phong thì hoàn toàn không thể chống đỡ được Diệp Thành.



Hơn nữa, đó chỉ là sức mạnh của cơ thể!



Nếu Diệp Thành sử dụng thần thông pháp bảo, hoặc là pháp lực của bản thân thì sao? Ai có thể chống đỡ được một đòn?



Nghĩ đến đây,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK