Thánh Thiên Đế thốt ra tiếng kêu gào thảm thiết, tựa như con sói già đang gào rú.
Ông ta mạnh mẽ bộc phát, từng luồng kình khí tựa rồng ập tới từ bốn phương tám hướng, khiến không trung chấn động tới nỗi phát ra tiếng vang ầm ầm. Nhưng Diệp Thành giẫm lên đầu ông ta như ngọn núi Thái Sơn nặng nề, đè nghiến ông ta xuống đất.
"Muốn bùng nổ sao? Cảm thấy nhục nhã? Giờ đã cảm nhận được cảm giác bị người ta đè dưới chân, bị người ta khinh miệt chưa?"
Ánh mắt Diệp Thành lạnh nhạt, anh nói: "Người của giới tông môn Thượng cổ vốn có xuất thân từ Hoa Hạ, thế mà cứ coi mình như thần tiên, khinh thường cố hương, thế mà lại không biết các người chỉ là những con tép riu trong mắt những cường giả thực sự mà thôi".
Nếu không phải đám người này ngông cuồng kiêu ngạo sau khi linh khí khôi phục thì cũng sẽ không dẫn đến nhiều cuộc chiến sau này như vậy. Nguồn gốc của những cuộc chiến đó hoàn toàn là do sự ngạo mạn của đám người của giới tông môn Thượng cổ này.
Họ nghĩ mình là thần tiên, thế nên coi thường thế giới phàm tục.
Nhưng họ không ngờ rằng sẽ có kẻ mạnh tới nỗi biến thái như Diệp Thành.
"Giới tông môn Thượng cổ bọn ta vốn là Tiên giới, Thánh Thiên Cung bọn ta chính là chủ của Tiên giới. Người của thế giới phàm tục cứ đợi mà hồn bay phách tán đi!"
Thánh Thiên Đế điên cuồng kêu lên.
"Ầm ầm!"
Cùng với sự bùng nổ của ông ta, Thánh Thiên Cung phạm vi nghìn trượng đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tiếng động nổ vang trời, thiên âm chấn động. Từng luồng khí lành, ánh hào quang tỏa ra từ trên Thánh Thiên Cung.
Lúc này, tòa thiên cung cổ xưa này dường như sống lại.
Mỗi một cột trụ, mỗi một bức tường, mỗi một viên ngói đều hiện lên vô số phù chú màu vàng tựa như thác nước. Những phù chú này hội tụ lại một chỗ, khiến cả tòa Thánh Thiên Cung liền thành một thể, trông như một tiên bảo được thức tỉnh đang khẽ run rẩy.
"Đây là..."
Vô số người nghẹn họng nhìn trân trối.
Cho dù có nhiều truyền thuyết cổ xưa kể rằng Thánh Thiên Cung là một pháp bảo, nhưng chưa có ai từng nhìn thấy. Mấy nghìn năm nay Thánh Thiên Cung sừng sững nơi đó, nhưng chưa từng cử động chút nào, nhưng hôm nay thấy thế dường như đúng là pháp bảo.
"Ôi trời ơi, nếu nó là tiên bảo thật thì không phải còn mạnh hơn nhiều so với Bích Thiên Kiếm và Huyền Kim Mộc Ngư sao".
Có người tặc lưỡi.
Nếu nói một cách chặt chẽ thì đúng là như vậy.
Thánh Thiên Cung là một tiên bão cỡ lớn có thể vừa tấn công vừa phòng thủ. Ở trong vũ trụ, đây là dạng cung điện toàn năng, tựa như chiến hạm vũ trụ vậy, có thể tung hoành cả tinh hà. Mà Bích Thiên Kiếm và Huyền Kim Mộc Ngư thì giống như súng chống tăng, súng trường vậy, chỉ cần có đủ sức mạnh thì có thể sử dụng.
"Bốp!"
Từng luồng khí lành và từng đám tường vân hội tụ từ vốn phương tám hướng, gia cố trên người Thánh Thiên Đế. Có được sức mạnh của Thánh Thiên Cung, sức mạnh của Thánh Thiên Đế tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã vọt lên Tiểu Thiên Quân, hơn nữa còn không ngừng tiếp tục tăng lên, vượt xa đám người Vấn Kiếm lão tổ, thậm chí còn có xu thế vọt thẳng đến Nguyên Anh.
"Thì ra đây chính là thứ mà trong sách cổ nói, giữ Thánh Thiên Cung có thể tạo con đường lên thẳng trời xanh!"
Diệp Thành híp mắt, như có điều suy nghĩ.
"Cút cho ta!"
Thánh Thiên Đế điên cuồng kêu lên, vô số luồng ánh sáng tỏa ra trên người ông ta. Ông ta cứ như người khổng lồ muốn dời núi Thái Sơn vậy, sức mạnh vô cùng vô tận bộc phát trong người ông ta, muốn đánh bay Diệp Thành.
"Chấn!"
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, lại nghiền chân xuống.
Lần này toàn thân anh tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, sức mạnh cả thần thể được phát huy đến mức đỉnh điểm. Tiếng ầm vang tựa như thác dài sông rộng truyền ra từ người Diệp Thành, đó chính là tiếng kêu gào của máu huyết đang cuồn cuộn.
Khoảnh khắc đó, người Diệp Thành cao vọt lên, cứ như thần linh giẫm đạp lên cả trời đất.
Cho dù Thánh Thiên Đế điên cuồng kêu lên như thế nào, Thánh Thiên Cung có chấn động như thế nào thì Diệp Thành vẫn đứng sừng sững ở đó, giẫm Thánh Thiên Cung khiến nó bị trấn áp dưới chân anh, không thể động đậy dù chỉ một phân!
Tựa như Thiên Đế đạp mây vậy!
"Ầm ầm! Ầm ầm!"
Thánh Thiên Cung tựa như đang bất bình, linh khí của nó bắt đầu thức tỉnh. Phù chú trên vô số bức tường, vô số cột trụ trở nên dày đặc, hàng ngàn luồng hào quang và khí lành, bóng dáng thiên nữ nổi lên trên không trung, thiên âm vang lên ầm ầm.
Món tiên bảo này, dù ở thời thượng cổ cũng tuyệt đối là tiên bảo có thể tung hoành khắp thiên hạ.
Vượt xa Bích Thiên Kiếm.
"Sao thế, không phục sao? Tiên bảo cỡ lớn như thế này, trừ khi là tu sĩ đại năng thực sự mới có thể khống chế, không phải Ngụy Nguyên Anh tuổi già sức yếu. Chỉ dựa vào những kẻ trong cung, e là muốn di chuyển trăm trượng thôi cũng đủ để rút cạn sức lực của các người rồi. Có thức tỉnh đi chăng nữa thì đã làm sao? Có tin tôi sẽ tìm được điểm mấu chốt của nó rồi hủy đi linh trí của nó không?"
Diệp Thành cười lạnh, nói.
Thánh Thiên Cung run lên, như đang chần chừ giây lát. Ngay sau đó, hàng nghìn luồng khí lành dần dần thu về.
"Không thể nào, không thể nào. Thần khí trấn tông của tông ta sao có thể phản bội ta được!"
Thấy cảnh này, mặt Thánh Thiên Đế cứng đờ.
Ông ta dựa vào tiên bảo khủng khiếp như Thánh Thiên Cung và nội lực thâm hậu mới dám khiêu khích Diệp Thành. Cho dù ở trong lúc cùng đường nhất ông ta cũng chưa từng thực sự nhận thua, ai ngờ Thánh Thiên Cung lại bị một câu của Diệp Thành dọa sợ.
"Tiên bảo thực sự đều có linh trí, tất nhiên hiểu được nên lựa chọn như thế nào. Như Bích Thiên Kiếm vậy, chỉ được coi là một nửa tiên bảo, vẫn còn cần thời gian để tiến hóa", Diệp Thành chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
Pháp bảo một khi sinh ra linh trí thì tất nhiên sẽ có sự sợ hãi, không còn hành động thẳng tiến không lùi như lúc trước nữa. Đây vừa là lợi vừa là hại, nhưng lúc này hiển nhiên là chuyện tốt với Diệp Thành.
"Giờ ông còn gì muốn nói nữa không?"
Diệp Thành liếc nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
"Diệp Chân Quân, ta có thể giao cho cậu tất cả những bảo vật, tất cả linh thạch, tất cả bí mật mà Thánh Thiên Cung tích lũy hàng ngàn năm nay. Ta có thể thần phục dưới chân cậu, tôn cậu làm chủ của giới tông môn Thượng cổ, chỉ xin cậu tha cho ta một mạng".
Thánh Thiên Đế đang ở trong thế cùng đường, nói rất nhún nhường ngoan ngoãn.
Trên trời dưới đất, vô số người thông qua thủy kính để quan sát đều lên án kịch liệt. Thánh Thiên Đế tuy là người đứng đầu đại giáo hàng đầu điều khiển cả giới tông môn Thượng cổ mà lại không khảng khái hy sinh như thất đại giáo chủ và có khí phách liều chết không lùi như các Chân Quân.
"Nếu là ba tháng trước thì có lẽ tôi sẽ thấy hứng thú đấy. Đáng tiếc, giờ đã không còn có tác dụng với tôi nữa rồi".
Diệp Thành nhếch miệng cười.
Ngay sau đó anh giẫm xuống. Một tiếng bốp vang lên, anh giẫm nát đầu Thánh Thiên Đế tựa như giẫm nát quả dưa hấu vậy. Trước khi chết vẻ mặt Thánh Thiên Đế vẫn còn nguyên sự không thể tin nổi, cứ như không tin Diệp Thành sẽ giết ông ta như vậy.
Vô số người kêu lên thất thanh.
Đường đường là chủ của đại giáo hàng đầu giới tông môn Thượng cổ mà lại chết như vậy? Bị người ta giẫm đạt dưới chân, bóp chết tựa như một con côn trùng hôi thối. Cú đạp của Diệp Thành không chỉ đạp nát đầu của Thánh Thiên Đế mà còn giẫm đạp cả giới tông môn Thượng cổ dưới chân.
Nhưng Diệp Thành không hề dừng lại mà chắp tay sau lưng, nhàn nhã nhìn về sâu trong Thánh Thiên Cung:
"Tôi đã giết bao nhiêu đệ tử và hậu bối như vậy, tiêu diệt cả tông môn mà vẫn không ra à? Chẳng lẽ ông định đợi khi tôi dỡ cả Thánh Thiên Cung ra rồi mới đích thân cứu vớt lại?"
Lúc mọi người đang kinh ngạc thì đột nhiên có một tiếng thở dài vang lên từ sâu trong Thánh Thiên Cung.
Tiếng thở dài đó rất cổ xưa, cứ như tới từ hàng nghìn năm trước, mang theo sự bể dâu và lâu đời, xuyên qua thời không.
Nghe tiếng thở dài đó, những tu sĩ già sắc mặt chợt thay đổi, dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt không khỏi ánh lên sự kinh hãi, như nhìn thấy ma.
"Tiếng thở dài này tại sao lại cảm giác như của một ông già đã trải qua hàng nghìn bể dâu chứ. Nhưng các trưởng lão bây giờ của Thánh Thiên Cung không phải đều đã chết trong tay Diệp Thành rồi sao, ngay cả Thánh Thiên Đế cũng bị Diệp Thành giẫm chết, chẳng lẽ là những trưởng lão có thân phận cao hơn vẫn còn sống?"
Có người nghi hoặc.
"E là không chỉ là trưởng lão thông thường mà là một nhân vật tầm cỡ nào đó trong truyền thuyết, ví dụ như... Thiên Quân".