Đáng sợ nhất là khí tức cực kỳ dồi dào trên người cô ta, tựa như vầng trăng lạnh lẽo xuống trần, phủ kín bầu trời, chỉ có hơn chứ không thua gì Vấn Kiếm lão tổ. Cô ta đứng đó, cả đất trời như hợp thành một thể, giống lĩnh vực.
“Cung chủ”.
Các Chân Quân đồng loạt cúi người hành lễ, Kiểu Nguyệt tiên tử thì như thấy được chỗ dựa mà thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Cung chủ, người này tùy tiện xông vào Bạch Vân Quán chúng ta, giết Sâm trưởng lão, lai lịch không rõ ràng, thực lực rất mạnh…”
“Không cần giới thiệu nữa, vị này là Diệp Thành, Diệp Chân Quân”.
Quán Vân tiên tử thản nhiên nói.
“Diệp Thành sao?”
Mọi người ngẩn ra.
Tất nhiên bọn họ không lạ gì với cái tên Diệp Thành. Dù sao cả tháng nay, danh tiếng của Diệp Thành gần như vang vọng khắp tông môn Thượng cổ. Nhưng không phải lúc này Diệp Thành nên ở núi Hoành Lan quyết chiến sinh tử với Vấn Kiếm lão tổ sao? Sao lại xuất hiện ở Bạch Vân Quán? Lẽ nào…
“Diệp Chân Quân đã đánh bại Vấn Kiếm lão tổ trên đỉnh núi Hoành Lan, bước lên vị trí người đứng đầu hiện nay. Mọi người không phải đối thủ của cậu ta là lẽ đương nhiên”.
Quán Vân tiên tử chậm rãi nói.
Lần này không chỉ có các Chân Quân, mà tất cả các đệ tử của Bạch Vân Quán đều sợ hãi.
Đánh bại Vấn Kiếm lão tổ, trở thành người đứng đầu Hoa Hạ?
Tin tức này giống như một quả bom nguyên tử thoáng chốc bùng nổ khiến mọi người sững sờ. Sắc mặt của Kiểu Nguyệt tiên tử cũng thay đổi liên tục, càng đến trình độ của bọn họ thì càng hiểu sự đáng sợ của Vấn Kiếm lão tổ, đó là người đứng đầu trong tông môn Thượng cổ, vô địch suốt ba nghìn năm.
Kỳ Hoàng Na sợ đến ngây người, trong lòng không khỏi hối hận.
“Diệp Chân Quân, không biết Bạch Vân Quán tôi đã đắc tội cậu ở đâu, mà khiến cậu phẫn nộ đến đây ra tay giết người?”, Quán Vân tiên tử hơi khom người, bóng dáng lạnh lùng cất tiếng hỏi.
“Đệ tử Bạch Vân Quán ức hiếp bạn tôi, lẽ nào các người cho rằng Diệp Thành tôi chết rồi sao?”
Diệp Thành hừ lạnh lùng, giơ tay bắt vào không trung, Kỳ Hoàng Na bị anh cách không tóm lấy.
“Cung chủ, tôi bị oan, là Thánh Thiên Cung muốn tra khảo Thẩm Minh Nhan”, Kỳ Hoàng Na la hét điên cuồng.
“Oan sao?”
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, kình khí phun ra, biến Kỳ Hoàng Na thành một đám sương máu. Anh ngang ngược giết người trước mặt đám đông như vậy, các Chân Quân đều lộ vẻ giận dữ.
Ngay cả Quán Vân tiên tử cũng hơi nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng:
“Diệp Chân Quân, chúng tôi tôn cậu là người đứng đầu tông môn Thượng cổ, nhưng không phải để cậu dựa vào đó mà tùy tiện giết người, hoành hành không kiêng dè ở Bạch Vân Quán. Bạch Vân Quán là giáo phái lớn, một trong thất đại huyền môn. Dù đệ tử trong tông có phạm sai lầm thì cũng nên để Chấp Pháp Đường xử trí, người ngoài không được phép xen vào”.
Mặc dù cô ta trông rất xinh đẹp, nhưng khi tức giận lại tự có uy nghiêm. Đặc biệt là tu vi chấn động đất trời kia còn khiến mây trời vần vũ.
Một nụ cười như gió xuân, một cơn giận tựa biển giá rét.
Đó chính là uy thế mạnh mẽ của Tiểu Thiên Quân, Chân Quân bình thường chỉ có thể nhìn bóng lưng nó mà thôi, cả đời cũng không chạm đến được.
“Ha ha, giao cho Chấp Pháp Đường à? Thẩm Minh Nhan chưa từng phạm lỗi, vì sao các người lại đưa cô ấy đến Thánh Thiên Cung, lại còn định soát hồn đoạt phách cô ấy?”, Diệp Thành cười nhạt, trong mắt toàn vẻ khinh miệt.
“Đó là thất đại huyền môn cùng nhau bàn bạc…”, Quán Vân tiên tử còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành vung tay cắt ngang:
“Đừng thừa lời, nếu hôm nay Bạch Vân Quán không cho tôi một lời giải thích thì hôm nay tôi sẽ san bằng sơn môn, giết hết toàn bộ cung điện băng!”
Lúc Diệp Thành nói chuyện, sát khí dâng tràn, lửa giận trong mắt sáng như đuốc.
“Lẽ nào cậu thật sự muốn đối địch với Bạch Vân Quán?”, Quán Vân tiên tử cũng đã nổi giận, trên trời sấm chớp đùng đùng. Khí tức trên người càng thêm sôi sục, khiến không gian rung chuyển.
“Đối địch thì đã sao?”
Diệp Thành cười ha hả, vẻ mặt đầy khinh thường: “Lúc đầu gặp mặt, cô chưa đạt tới cảnh giới tu vi như bây giờ. Cô nghĩ dựa vào tiên bảo trong người là có thể chặn được tôi sao? Nếu là Vấn Kiếm lão tổ mang theo tiên bảo đến đây thì tôi còn kiêng kị ba phần. Còn với một kẻ cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ như cô, tôi dùng một tay là có thể đánh bại”.
Trong mắt Diệp Thành đầy vẻ ngạo nghễ.
Đại đạo Nguyên Anh vô cùng gian nan. Trong một trăm Chân Quân chưa chắc đã có một người ngưng tụ được Nguyên Anh, dù là Tiểu Chân Quân cũng rất ít người có thể bước chân vào. Vấn Kiếm lão tổ là thiên tài tuyệt thế nghìn năm có một, nên mới có thể đạt đến cảnh giới đó. Bàn về tu vi thật sự, Quán Vân tiên tử chỉ có thể đứng gần cuối trong những người dẫn đầu tông phái, sao có thể bước vào cảnh giới Tiểu Chân Quân?
Lúc này, khí tức khủng khiếp của cô ta hơn phân nửa là từ món tiên bảo trấn cung trên người.
“Cậu tự mãn quá rồi đấy!”
Quán Vân tiên tử lạnh lùng hừ một tiếng.
Sở dĩ thất đại huyền môn đứng vững không đổ, tung hoành bất bại đều là nhờ vào pháp bảo và pháp trận trấn tông. Có tiên bảo đồng nghĩa có một Tiểu Thiên Quân trấn thủ. Người bình thường giữ tiên bảo cũng có thể giết được Kim Đan, huống hồ là ở trong tay Quán Vân tiên tử.
“Ha ha!”
Diệp Thành không màng giải thích, ngưng tụ chân nguyên, đánh ra một quyền.
Ánh sáng màu vàng rực rỡ hình thành một vòng ánh sáng kích cỡ một trượng đằng sau lưng anh. Vòng ánh sáng chói mắt tựa như mặt trời giữa không trung, chứa đầy khí tức mạnh nhất cứng nhất, chính là Minh Vực Thần Quyền kết hợp sức mạnh của Thiên Đế và Hải Hoàng.
“Đi!”
Quán Vân tiên tử khẽ quát lên.
Trong cơ thể cô ta như có một vầng trăng sáng dâng lên, vô cùng đẹp đẽ thê lương. Vầng trăng đó rất lạnh lẽo, hắt tia sáng xuống, lạnh đến thấu xương. Trăng sáng vừa xuất hiện, nhiệt độ ở xung quanh bỗng chốc giảm đi cực nhanh, tất cả mọi người như rơi vào một nơi cực kỳ lạnh lẽo.
“Đây là?”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn về phía vầng trăng sáng đó.
“Sương Hàn Nguyệt, bảo vật trấn giáo của Bạch Vân Quán, nghe nói đó là bảo vật mạnh nhất do sư tổ lập phái đích thân luyện chế. Mấy nghìn năm qua đã nhuốm máu của không biết bao nhiêu Chân Quân”.
Thủy tiên tử chậm rãi nói.
Mọi người mở to mắt nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy trong ánh trăng có một vũ khí hình bán nguyệt đang xoay tròn rất nhanh. Trên bề mặt của nó khắc vô số hoa văn phức tạp, tỏa ra ánh trăng rực rỡ. Những ánh trăng ấy trông thì xinh đẹp, nhưng thật ra lại ẩn chứa ý định giết người, đó là ánh trăng lạnh lẽo ngưng tụ đến cực điểm.
“Cung chủ đã kích hoạt Sương Hàn Nguyệt, Diệp Thành chết chắc rồi”.
Kiểu Nguyệt tiên tử nở nụ cười.
“Keng!”
Một âm thanh như tiếng chuông đồng vang lên, nắm đấm của Diệp Thành đánh vào Sương Hàn Nguyệt. Người bên ngoài nhìn vào giống như một vầng mặt trời màu vàng đối chọi với một vầng trăng sáng rực rỡ. Nắm đấm của Diệp Thành va chạm với Sương Hàn Nguyệt, phát ra âm thanh trong trẻo, giống như hai thanh bảo kiếm chém vào nhau.
“Keng keng keng!”
Hư không bùng nổ, mặt trời và mặt trăng va chạm, khí tức đáng sợ tích tụ trên không trung. Mỗi một cú va chạm của Sương Hàn Nguyệt đều có thể sánh ngang với Tiểu Thiên Quân đỉnh cao, dù là Vấn Kiếm lão tổ cũng không thể sánh bằng.
Nhưng Diệp Thành lại dùng một tay lay chuyển Sương Hàn Nguyệt.
Lòng bàn tay anh như được đúc bằng vàng, trông có vẻ không mòn, đủ để xẻ đôi đất trời. Sương Hàn Nguyệt có thể giết chết cảnh giới Ngưng Đan kia va vào nắm đấm của Diệp Thành chỉ làm tóe lên những đốm lửa màu vàng mà thôi, không thể cắt đứt được.
“Dù là Vô Thiên Phật cũng không dám dùng xác thịt đón đỡ tiên bảo, rốt cuộc cơ thể của người này làm bằng gì vậy? Kim loại thần tiên không mòn à?”
Đám người của Bạch Vân Quán nhìn thấy mà sững sờ.
Tiên bảo vô địch là điều được tông môn Thượng cổ công nhận. Loại người hung tàn mạnh bạo như Diệp Thành e rằng mấy nghìn năm cũng không thấy được một người.
“Biến đi!”
Cuối cùng, Diệp Thành nổi giận, ngọn lửa trong mắt hóa thành chùm ánh sáng. Cả người anh chìm ngập trong ánh lửa màu vàng, giống như mặt trời cháy rực, đánh mạnh vào Sương Hàn Nguyệt.
Sương Hàn Nguyệt không chống đỡ nổi nữa, ầm một tiếng bay ngược ra sau, va vào núi băng cách đó mấy nghìn mét. Núi băng bị nứt đôi từ chính giữa, đỉnh núi bị cắt mất.
Ai cũng xuýt xoa.
Lần này, không còn ai dám lên tiếng nữa.