Tĩnh lặng, trong không khí là sự tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi.
Đám người Đảo Quốc kinh ngạc mở to hai mắt, vừa rồi họ còn rất tự tin, cảm thấy thắng lợi đã nằm chắc trong tay nhưng không ngờ, chỉ trong chớp mắt, họ lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Goro Yuki hoảng sợ, yên lặng nhìn Diệp Thành, lão ta gần như không tin vào mắt mình, lão ta khổ tu nhiều năm như vậy, thu thập chín thức thần trên khắp Đảo Quốc chính là vì hi vọng một ngày nào đó, có thể dùng chúng giết Lâm Bích Lạc, rửa sạch mối nhục xưa.
Nhưng hôm nay, chúng lại bị diệt sạch?
Nishimura Heisuke nắm chặt đuôi đao, chần chờ không chịu rút ra, với một Pháp Thánh đáng sợ như vậy, giờ gã rút đao thì cũng có tác dụng gì?
Thấy Diệp Thành đang tới gần, gã không khỏi lo lắng, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, rút đao kề cổ Aokawa Sayuri, lớn tiếng quát: “Mày dừng lại ngay!”
Chân Diệp Thành không hề dừng bước, anh vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Sau khi thấy các người, cô ta chọn cách vứt bỏ chủ nhân để chạy trốn, ông cảm thấy vì gì mà tôi phải quan tâm tới mạng sống của cô ta?”
Nghe anh nói thế, Aokawa Sayuri vốn đang thở phào bỗng tái mặt, cô ta hoảng hốt kêu: “Chủ nhân, tôi sai rồi! Tôi không nên bỏ lại anh rồi chạy trốn. Xin anh hãy nể tình tôi không phản bội mà cứu tôi!”
Nghe cô ta nói vậy, Diệp Thành nhướng mày, tuy trước đó Nishimura Heisuke khiêu khích, nhưng dựa theo biểu hiện của những người này, Aokawa Sayuri đúng là không hề phản bội anh.
Vì thế cả người anh lóe lên, trong chớp mắt, anh đã ở sau lưng Nishimura Heisuke. Nishimura Heisuke cảm giác được nguy cơ phía sau thì cắn răng vung đao cắt qua cổ Aokawa Sayuri nhưng đao vừa động là không thể tiến thêm chút nào.
Nishimura Heisuke sợ hãi trợn to hai mắt, tay phải nắm đao đột nhiên thả lỏng.
“Leng keng!”
Đao rớt trên mặt đất, sau đó tay phải, tay trái và đầu Nishimura Heisuke đều rơi theo, hai mắt gã còn mở to như còn ý thức được việc gì đang xảy ra.
“Khụ…”
Goro Yuki hít một hơi lạnh, lão ta vốn cho rằng người cứu Aokawa Sayuri chỉ là một Pháp Thánh bình thường mà không ngờ người đó lại mạnh mẽ tới vậy, còn là song tu võ - pháp. Thân là đại sư võ đạo, Nishimura Heisuke lại bị giết chết chỉ trong một đòn.
“E là người này chẳng thua kém Lâm Bích Lạc!”
Trong lòng lão ta hiện lên suy nghĩ này, Goro Yuki vội khom lưng: “Đại nhân, là lão phu có mắt không tròng đắc tội người, xin người thứ lỗi!”
“Aokawa Sayuri có thể hầu hạ người chính là vinh quang của cô ta. Nếu người thích, mang Egami Hana đi luôn cũng không sao”.
Goro Yuki cung kính nói: “Chỉ xin người tha cho kẻ hèn một mạng, những cô gái này tùy người xử lý. Trừ chuyện này, kẻ hèn xin dâng người mười tỷ!”
Mười tỷ yên tương đương gần 600 triệu tệ, trong mắt Goro Yuki, đây đã là khoản tiền lớn, lão ta lại không biết người trước mắt lại có thể ném ra một tỷ mua một khúc Trúc Thanh Hư!”
Vì thế, ngay sau đó, đầu lão ta cũng tách lìa khỏi thân. Với Diệp Thành, tiền tài chỉ là con số mà nhiều hay ít cũng chẳng sao.
Sau khi giết hai người, Diệp Thành dừng tay, nhìn Egami Hana còn đang đứng kế bên. Cô ả này quỳ xuống, nở nụ cười quyến rũ: “Chủ nhân, Egami Hana tự nguyện trở thành nữ nô của người, dâng hết mọi thứ cho người! Xin hãy cho tôi ở cạnh người!”
Aokawa Sayuri ở cạnh thấy vậy thì trong lòng dâng lên sự ghen tuông khó hiểu, nhưng cô ta không dám tranh giành, vội quỳ xuống chân Diệp Thành nói: “Cảm ơn chủ nhân đã bằng lòng tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Bề tôi sẽ trở thành tôi tớ trung thành nhất của người từ hôm nay!”
Hai cô gái cực xinh đẹp quỳ trước mặt quy phục, một người mang vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, một người nóng bỏng, gợi cảm, nếu là người đàn ông khác, sợ là không thể thờ ơ nổi.
Nhưng Diệp Thành lại lạnh như băng: “Tôi tớ trung thành nhất của tôi chỉ có một, đó tuyệt đối không phải các người!””
Khi nói câu này, trong lòng anh dâng lên sự âm u, không biết cô gái che mặt bằng khăn lụa kia có sống tốt không.
Nhất thời, anh cũng chẳng còn hứng thú, không muốn lãng phí nước bọt với hai người này: “Dẫn tôi đi gặp Aokawa Take!”
Egami Hana nhận lệnh, dẫn Diệp Thành đi tới tập đoàn Aokawa ở Úc Đảo.
Nửa tiếng sau, một tiếng vang lớn, Aokawa Take bị đá văng khỏi văn phòng, bên trong lộ ra vẻ mặt âm trầm của một người đàn ông.
Aokawa Take là một người trung niên hơn 50, ánh mắt lạnh lẽo trông không giống chủ tịch công ty, nhưng phía sau ông ta, Aokawa Sayuri lại đang nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không hề để ý tới việc chủ nhân đang ở cạnh, lớn tiếng quát: “Thưa bố, vì, sao?”
Aokawa Take lạnh lùng đáp: “Vì sao cái gì?”
Aokawa Sayuri tức giận: “Tại sao ông lại đưa con gái mình cho Tengu để làm tế phẩm. Chẳng lẽ ông không biết làm như thế thì tôi chỉ sống được hai mươi năm, sau khi chết cũng không được siêu thoát sao?”
Aokawa Take hờ hững nói: “Thì sao? Sinh mạnh của mày là do tao ban tặng, mày có hai mươi năm sống nhàn nhã sung sướng, cho mày cuộc sống giàu có chính là gia tộc Aokawa. Chẳng lẽ mày không nên làm thế vì gia tộc!
Nói tới đó, người đàn ông trung niên này lại quát: “Nhưng mày thì sao, vì sợ chết, vì giữ cái mạng quèn của mày mà phản bội đại nhân Tengu, mày làm thế không phải là phụ lòng gia tộc sao?”
“Tôi…”
Bị quát như thế, Aokawa Sayuri đang tức giận cũng không khỏi bối rối. Nhưng lúc này, Diệp Thành tiến lên, lạnh lùng nói: “Được rồi, ông dám nói bậy nói bạ ở đây là vì có chỗ dựa, kêu hắn xuất hiện đi!”
Nghe anh nói vậy, Aokawa Take dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, hừ lạnh: “Mày là Pháp Thánh Hoa Hạ mê hoặc Sayuri, khiến nó phản bội đại nhân Tengu phải không?”
Không đợi Diệp Thành trả lời,ông ta nhìn Egami Hana, khinh miệt nói: “Egami Hana con khốn, cô dám phản bội đền thờ Waseda, năm đó tôi nên giết cô!”
Egami Hana biến sắc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười quyến rũ: “Ông Aokawa, ông không cần nói nhiều. Thứ Aokawa dựa vào chính là vũ lực của ngài Saito mà thôi. Nhưng chủ nhân của tôi không chỉ là Pháp Thánh mà còn là Võ Thánh. Dù kiếm thuật Saito phi phàm tới đâu, ông ta cũng không phải đối thủ!”
“Mẹ kiếp, ở trước mặt chủ nhân của tôi, ông ta chả là cái thá gì!”
Cô ta tự tin nói, đột nhiên Aokawa Take cười lạnh: “Ngu xuẩn, không là cái thá gì chính là chỗ dựa của cô!”
Ông ta vừa nói xong, bốn người đột nhiên xuất hiện trong phòng. Sau khi thấy mặt họ, Egami Hana sợ hãi: “Sai, Saito Tachi, Shinji Kenji, Kohiro Yoshida, Hideo Hijika,…”
“Các người… các người là bốn Kiếm Thánh của Đảo Quốc? Sao lại xuất hiện ở đây?”