Lúc này, Diệp Thành cúi đầu, giọng nói như sấm đánh, chấn động cửu thiên: “Côn Luân, anh nô dịch hàng tỉ người dân của Hoa Hạ tôi, nay tôi sẽ khiến anh hồn phách tiêu tan, lấy đó răn đe, cho cả dải Ngân Hà này biết, kẻ xúc phạm Hoa Hạ, dù xa mấy cũng phải giết!”
Mỗi một từ Diệp Thành nói ra đều có sấm sét bùng nổ.
Đó là sấm sét của pháp tắc đang nổ vang, bất cứ tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu nào tiếp xúc với luồng sét này đều sẽ hóa thành hư vô. Dù là đại tu sĩ Bán Bộ Thiên Quân cũng sợ như sợ hổ.
“Cậu không thể giết ta, ta là thần tướng số một của thánh địa Lăng Tiêu…”
Lúc này, Côn Luân đột nhiên cảm nhận được tai họa ập đầu, lớn tiếng hét lên.
Sắc mặt của Thần chủ áo đen cũng biến đổi liên tục, quát to: “Họ Diệp kia, cậu dám!”
Nhưng mọi thứ đã muộn, Diệp Thành đã giẫm một chân xuống.
“Rắc!”
Dưới chín tầng thần lực gia cố của Diệp Thành, thần tướng Côn Luân cùng với giáp vàng khoác trên người hắn, xác thịt mạnh mẽ, các bí bảo, thậm chí là nguyên anh tu luyện gian khổ mấy vạn năm giống như pha lê mỏng manh bị chân anh giẫm nát, tựa quả trứng gà bị dùng sức bóp vụn.
“Phụt!”
Vô số máu thần màu vàng như nước cà chua văng tung tóe, xương cốt, mảnh vụn văng khắp bốn phương tám hướng, kèm theo tiếng hét thảm thiết cuối cùng của Côn Luân. Dường như có thể nhìn thấy một luồng sáng vàng ra sức giãy giụa dưới chân Diệp Thành, muốn chạy trốn.
Diệp Thành đè một chân xuống, nghiền nát đến tận cùng. Anh nghiền ép tất cả máu xương, bảo vật của Côn Luân thành cát bụi, hơn nữa còn đạp mấy cái lên trên, sau khi nghiền nát tất cả thành bột vụn mới nhấc chân ra.
Mọi người cúi xuống có thể nhìn thấy, trên mặt đất chỉ có một cái hố hình người màu vàng nhạt, cả nguyên anh lẫn hồn phách của thần tướng Côn Luân đều đã biến mất khỏi thế gian.
Thời khắc đó, tất cả tu sĩ đều im lặng.
Con ngươi của Thần chủ áo đen co lại đến cực điểm, sát khí trên người bộc phát từ vực thẳm sâu nhất, dường như có thể hủy diệt đất trời.
“Diệp Thành… Hôm nay, ta nhất định phải giết cậu!”
Từng câu từng chữ của lão ta lay động nhật nguyệt.
Những trưởng lão và thần tướng khác chết đi với Thần chủ áo đen mà nói cũng chẳng sao, thánh địa Lăng Tiêu có căn cơ sâu dày, hoàn toàn có thể gầy dựng lại. Nhưng thần tướng Côn Luân có tư chất không ai sánh bằng, chỉ hơn một vạn tuổi đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, tương lai có cơ hội bước vào Nguyên Anh hậu kỳ, có thể kế thừa ngôi vị của lão ta, nắm giữ thánh địa Lăng Tiêu. Bây giờ, hi vọng ấy đã bị Diệp Thành giẫm nát hoàn toàn.
“Giết!”
Thần chủ áo đen vung đao chém tới, một đao xé rách hư không.
Năm vị chưởng giáo, các vị trưởng lão và mấy vạn tu sĩ xếp theo trận hình đồng thời gào lên. Vô số khí kình từ bốn phương tám hướng đánh về phía Diệp Thành, dường như có thể xé rách hư không, khiến mặt đất sụp lún.
Đứng trước sức mạnh phá hủy đất trời này, Diệp Thành lại vô cùng ung dung.
Anh ngẩng đầu lên, chỉ búng ngón tay một cái, một trưởng lão Nguyên Anh đã bị nổ tung giữa trời. Dưới một cú va chạm cơ thể của anh, giống như Cộng Công đâm vào núi Bất Chu, trận hình do hàng vạn tu sĩ tạo thành bị Diệp Thành phá vỡ, vô số tu sĩ nổ tung trên không, hóa thành màn sương máu.
Ngay sau đó, Diệp Thành di chuyển thân hình, thu hồi pháp tướng, hóa thành một thanh niên áo xanh.
Ánh sáng vàng lấp lánh tỏa ra từ trong lòng bàn tay anh, giống như hoa sen nở rộ, tám thần tướng lần lượt xuất hiện, cuối cùng hóa thành một luồng sáng vàng rực rỡ. Ánh sáng vàng giống như bánh xe, mang sức mạnh vĩnh hằng không đổi, hủy diệt tất cả, trấn áp mọi thứ.
Diệp Thành chỉ nhấc tay lên, đánh ra một quyền.
“Ầm!”
Năm vị chưởng giáo đạo thống Chân Tiên bị anh đánh bay cùng một lúc. Lão tổ của Dược Vương Tông còn bị Diệp Thành đấm xuyên ngực, một nửa cơ thể nát bấy, suýt chút nữa thì nguyên anh cũng vỡ nát.
“Đây là quyền pháp gì vậy?”
Trong phút chốc, mọi người đều kinh hãi.
“Minh Vực Thần Quyền”.
Diệp Thành thờ ơ đáp. Giây lát sau, toàn thân anh bao phủ trong nắm đấm màu vàng, vung ra một quyền nữa xé rách hư không, tung hoành vô địch. Đến lúc này, lão tổ Dược Vương Tông không còn chống cự được nữa, bị Diệp Thành đánh nát giữa không trung, ngay cả nguyên anh cũng không kịp trốn thoát, cứ thế nứt ra.
Từ lúc bắt đầu trận chiến đến nay, vị chưởng giáo đạo thống Chân Tiên đầu tiên đã ngã xuống.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, cơ thể Diệp Thành lóe lên, hóa thành Chu Tước, hai cánh dang rộng lượn quanh cửu thiên thập địa, xuyên qua hàng tỷ hư không. Trong chớp mắt tránh được sự tấn công của vô số pháp bảo, thậm chí tránh được cả một đao của Thần chủ áo đen, sau đó chợt xuất hiện ở sau lưng lão tổ Thiên Yêu Môn.
“Thiên Quân tha mạng, tôi và tôn giả Bằng có…”
Lão tổ Thiên Yêu Môn sợ đến mức bay mất hồn phách, hét lớn.
Nhưng đã muộn, Diệp Thành há miệng ra, trên không trung xuất hiện một hố đen khổng lồ. Đó chính là cái miệng to lớn của U Uyên Minh Vương, hóa thành hai tướng âm dương, ầm ầm chuyển động, nuốt trọn lão tổ Thiên Yêu Môn. Xác thịt lão và rất nhiều pháp bảo đều bị chôn vùi cùng cát bụi.
Vị chưởng giáo thứ hai ngã xuống.
Tiếp đó, Diệp Thành lại hóa thành Huyền Vũ, một đòn Thất Đại Huyền Minh Chân Thủy đánh xuống, biến thành bảy dòng sông vắt ngang trời. Mỗi một dòng sông đều nặng tỷ tấn, tương đương với một vùng biển ập xuống, không biết đã đè chết bao nhiêu tu sĩ.
Sau đó nữa, trên người Diệp Thành hiện ra thần tướng Thanh Long, lấy Thần Lôi Khai Thiên Đao ra, một đao tung hoành. Trong tình huống đối chọi với Thần chủ áo đen, ánh đao vô cùng chuẩn xác, kĩ thuật cao siêu chém chết liên tục ba vị trưởng lão Nguyên Anh, sau đó còn chém lão tổ Phi Long Điện thành hai nửa.
“Vèo!”
Nguyên anh của lão tổ Phi Long Điện bay ra khỏi xác thịt, la lên hoảng hốt, từ bỏ cả xác thịt và pháp bảo, thân hình hóa thành một luồng sáng vàng, nhanh chóng trốn đi thật xa. Lão vừa chạy trốn vừa hét lên:
“Thiên Quân tha mạng, chuyện của thánh địa Lăng Tiêu không liên quan đến ta!”
Thấy Diệp Thành hung tàn như vậy, hai vị chưởng giáo đạo thống Chân Tiên còn lại cũng lộ vẻ do dự, động tác chậm lại, lùi ra thật xa, dường như chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Thần chủ áo đen thấy vậy phẫn nộ hét lên: “Con rùa đen rút đầu này, có bản lĩnh thì cậu đánh tay đôi với ta một trận!”
Trong các Nguyên Anh, chỉ có Thần chủ áo đen tu vi cao nhất, vượt xa các Nguyên Anh khác. Thanh Hóa Huyết Thần Đao trong tay lão ta vô cùng quỷ dị, ngay cả kim thân bất hoại của Diệp Thành mà cũng có thể chém rách.
Nhưng Diệp Thành không quan tâm đến lão ta, thân hình lại biến đổi, hóa thành Chu Tước hừng hực lửa quanh thân một lần nữa.
Chu Tước cõng trên lưng bầu trời, xung quanh cơ thể có bảy loại lửa thần lượn vòng, mỗi một tiếng kêu của nó đều có thể xé rách nhật nguyệt. Miệng nó phun ra chân hỏa thiêu rụi trời xanh, ngay cả những Nguyên Anh tu luyện công pháp hệ hỏa, nắm giữ pháp tắc hệ hỏa cũng không chống lại được, xác thịt lẫn pháp bảo đều bị nung chảy.
Diệp Thành hóa thân thành chim lửa bất tử, chớp mắt bay xa mấy nghìn trượng. Trong không trung, ít nhất có đến hàng vạn tu sĩ bị anh thiêu cháy thành cây đuốc, ngay cả hai vị trưởng lão Nguyên Anh cũng không chống đỡ được, bị đốt cháy ở trên không.
Tiếp đó, Bạch Hổ, Hải Hoàng, Minh Vương liên tục hiện ra.
Diệp Thành phát huy sức mạnh của bát khiếu lên đến đỉnh điểm. Giờ phút này, dù anh hiện ra bất kỳ chân hình thần tướng nào cũng có sẵn tám tầng thần lực gia cố, tương đương với tám thần vương thần thú chân chính đồng thời ra tay, uy lực chấn động nhật nguyệt. Bất cứ tu sĩ nào cũng không thể chống lại, chỉ có Thần chủ áo đen nhờ vào thần đao trong tay có thể miễn cưỡng chống chọi đôi chút.
Những tu sĩ khác bất kể là trưởng lão áo trắng, hay là chưởng giáo đạo thống Chân Tiên đều bị giết chết, hồn phách tiêu tan.
“Đáng sợ, đáng sợ quá!”, tất cả tu sĩ dù là tu sĩ Kim Đan hay Thiên Quân Nguyên Anh chứng kiến cảnh này đều khiếp sợ.
Sức mạnh của một con thần thú đã là cực kỳ đáng sợ, mạnh hơn cả Nguyên Anh nắm giữ pháp tắc. Diệp Thành lại có thể biến thân chín loại thần thú, mỗi một loại đều nắm giữ pháp tắc mạnh nhất. Đặc biệt là sức mạnh còn có thể cộng dồn, quả thật có thể gọi là tung hoành vô địch.
Đó chính là sự khủng khiếp của Cửu Khiếu Thần Đan, mà anh còn chưa dùng đến sức mạnh của khiếu cuối cùng.