Bạch Vân Thường vừa ra tay thì mọi người mới phát hiện anh chàng đánh xe đô con này là một cao thủ Kim Đan. Đừng nhìn Kim Đan nhan nhản trong thất đại huyền môn mà lầm, dù sao nơi này cũng chỉ có vài tông môn lớn mạnh, ở Hoa Hạ thậm chí là toàn bộ thế giới, Kim Đan đã được coi như cao thủ mạnh mẽ nhất.
Trên thực tế, Thần Đan Môn cũng không có quá nhiều cao thủ, cường giả nên để tránh những kẻ mạnh như Vân Tông Môn, họ sẽ chọn một nơi ở ngoài rìa, vì những chỗ như vậy có rất ít cường giả Kim Đan.
Đặc biệt, người đánh xe này đã là Kim Đan thì người ngồi trong xe có địa vị phi thường cỡ nào.
Ông lão mặc áo người hầu co rụt đồng tử nhưng vẫn lạnh giọng nói:
“Người anh em, chẳng lẽ các vị thật sự muốn đối đầu với nhà họ Hà? Nếu quấy rầy tới Nhị công tử thì đừng nói Kim Đan, dù là tiểu Chân Quân cũng phải chịu tai họa ngập đầu!”
Lão ta là người hầu tu vi Ngưng Đan mà dám uy hiếp cường giả Kim Đan, từ đó có thể thấy được thế lực ngập trời của nhà họ Hà ở nơi này.
“Tránh ra, nếu không thì chết!”
Bạch Vân Thường hoàn toàn không muốn nói nhảm, trực tiếp đánh xe, băng băng tiến về trước. ngựa ô biến dị có lửa màu đen vờn quanh thân, vô cùng oai vệ, tiếng hí như sấm, chạy nhanh trên đường như chiếc xe đang bốc lửa phi lên trời.
Lão người hầu áo xanh chỉ có thể vội vàng nghiêng người, sắc mặt khó nhìn, tay phóng ra một đốm sáng lên trời.
Người bên cạnh đứng hóng thấy thế bỗng kêu lên:
“Mọi người nhìn xe ngựa kìa, toàn thân đen nhánh, người đánh xe còn đô như vậy, thế không phải rất giống đan sư Bích Hải đang nổi như cồn gần đây à?”
Những người chung quanh lập tức cẩn thận đánh giá, vài người gật đầu.
Trên quãng đường vừa rồi, danh tiếng của Diệp Thành dần trở nên vang dội. Không chỉ có pháp thuật hệ Thủy cao thâm, thay đổi khôn lường mà còn liên tục đánh bại Kim Đan. Thuật luyện đan càng được khen ngợi là vô địch, khiến nhiều đan sư cũng phải giật mình, gọi anh một tiếng là Tông sư luyện đan.
Hình tượng một chủ một người hầu này tất nhiên cũng khắc sâu trong ký ức mọi người.
“Nhưng đan sư Bích Hải thì cũng không nên trêu vào nhà họ Hà. Đó chính là thế gia Chân Quân. Đan sư Bích Hải có thể đánh bại mấy vị Kim Đan nhưng so với nhà họ Hà thì đan sư này còn kém nhiều lắm”.
Người còn lại lắc đầu.
Rất nhiều không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, mặc niệm cho Diệp Thành…
Ngoài mấy trăm dặm, dưới chân một ngọn núi nổi tiếng.
Hơn trăm tu sĩ Ngưng Đan mặc giáp sắt, cầm ngọn giáo trong tay, sát khí nghiêm nghị quanh quẩn trên ngọn núi, ngay cả con ruồi cũng không thể lọt vào. Dưới chân núi, một nam một nữ đang tiến dần tới.
Vẻ ngoài người đàn ông vô cùng tuấn tú như thần tiên, có sự cuốn hút phi thường. Tu vi của hắn ta đã tới cảnh giới Kim Đan, trong con ngươi lập lóe tia sáng kỳ lạ.
Cô gái thì mặc áo bào dài có tay, dáng người yêu kiều mềm mại, trên mặt đeo sa mỏng, khí thế hư vô như tiên nữ nơi cung trăng. Cô ấy chỉ lộ nửa mặt nhưng cũng đủ để thấy là vẻ đẹp khuynh thành, làn da sáng bóng trong suốt như mỡ dê, tu vi cũng là Kim Đan sơ kỳ.
Ở phía sau hai người, mười tu sĩ Kim Đan, chắp tay cung kính đứng thẳng.
“Nghe nói tiên tử thích linh dược, trong núi Thanh La vừa hay đang có một gốc cây Cửu Chuyển Thanh Liên sắp nở, do chính người lớn của nhà họ Hà chúng tôi bày trận, bồi dưỡng ở đây, hôm nay sắp nở, nếu tiên tử thích thì hoàn toàn có thể ngắt lấy”.
Người đàn ông thở mạnh, hơi thở vững vàng, phong thái ưu nhã, đó đúng là Hà Cửu Hằng.
Hắn ta dâng tặng cây linh dược vô cùng hào phóng, ngay cả đệ tử xuất sắc của Di Hoa Cung cũng kinh ngạc, ánh mắt nhìn đối phương hiện lên tia dị sắc.
“Cảm ơn ân nghĩa của anh Hà, Tiểu Huyên tới đây lần này đúng là để tìm cây linh dược tuyệt thế này nhằm nâng cao tu vi, tranh thủ thể hiện năng lực ở đại hội sông Thương Lan vào mấy tháng sau”.
Tiên tử kia hơi khom lưng, hé mở đôi môi mọng, giọng nói dễ nghe vô cùng, cô ta chính là Bạch Tiểu Huyên từng dây dưa không rõ với Diệp Thành ở Hải Thành.
Sau khi linh khí khôi phục, dù sao nhà họ Bạch cũng từng nhìn thấy sức mạnh như thần tiên của Diệp Thành nên họ phản ứng nhanh nhất, khi những người thuộc tông môn thượng cổ vừa đặt chân tới Hoa Hạ, họ cố gắng nịnh bợ lấy lòng, cuối cùng, Bạch Tiểu Huyên cũng coi như là được trời đãi nên gia nhập Di Hoa Cung, tạo nên danh hiệu tiên tử.
“Có thể chiếm được nụ cười của tiên tử thì linh dược có đáng gì?”
Hà Cửu Hằng cười nói: “Nghe nói thuật song tu hợp thể của Di Hoa Cung rất phi thường, có thể giúp nâng cao tu vi cả hai bên, Cửu Hằng mong có thể tham khảo một chút”.
“Anh Hà nói đùa, với tiềm lực thâm sâu của nhà họ Hà thì chút chút mánh lới của Di Hoa Cung có đáng là gì?”
Bạch Tiểu Huyên cười khẽ, trước kia cô ta còn cách Hà Cửu Hằng khá xa nhưng bây giờ đã tới gần hơn mấy mét, trông có vẻ gần gũi hơn.
Hà Cửu Hằng vẫn mỉm cười như cũ, cứ như thể hắn ta không hề phát hiện ra, nhưng cách nói chuyện càng ngày càng dí dỏm khiến Bạch Tiểu Huyên cười vô cùng xinh đẹp.
Hà Cửu Hằng vừa ra tay là đã đưa một cây linh dược, rõ ràng có ý đồ khác, hắn ta đúng là đang coi trọng phương pháp song tu hợp thể của Di Hoa Cung. Bạch Tiểu Huyên đã tôi thể sau khi tới giới Tu Chân nên vẻ ngoài càng thêm xinh đẹp, hơn nữa, mấy tin đồn đầy hương sắc của Di Hoa Cung càng khiến Hà Cửu Hằng xao động không thôi.
Mà Bạch Tiểu Huyên vẫn dùng cách năm đó, không chấp nhận, cũng không từ chối, cứ thả thính Hà Cửu Hằng khiến hắn ta như kẻ ngốc.
Gia nhập Di Hoa Cung lâu như vậy, cô ta tất nhiên cũng biết thế lực của tông môn thượng cổ, còn Di Hoa Cung của cô ta cũng chỉ được coi là tông môn hạng hai. Còn nhà họ Hà – Lôi Lang đang làm mưa làm gió trong thành phố Thanh La này nhưng trước thế gia hàng đầu chân chính, họ cũng chẳng là gì chứ đừng nói tới thất đại huyền môn.
Vì thế, người phụ nữ mang đầy dã tâm này đã có mưu đồ trước, định dùng vẻ ngoài thùy mị của mình nhằm mồi chài mấy thứ tốt từ Hà Cửu Hằng, sau khi thực lực nâng lên, biển hiện xuất sắc trong địa hội sông Thương Lan, cô ta sẽ có thể thu hút ánh mắt của mấy anh tài thiên kiêu chân chính.
“Nếu mình có thể kết thành đạo lữ với vị Thánh Tử của Thánh Thiên Cung thì Diệp Thành là cái thá gì. Hừ, sỉ nhục năm đó, Bạch Tiểu Huyên này sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Bạch Tiểu Huyên dâng lên tia tàn nhẫn trong mắt, nhớ tới những lời đồn về Thánh Tử Thánh Thiên Cung, trong lòng cô ta rất kích động.
“Đáng tiếc, với thân phận của tôi thì không thể thỉnh được Đan Vương, Tông sư luyện đan của Thần Đan Môn cũng không chịu ra mặt. Nếu không thì có thể luyện đan, tạo cho tiên tử một lò linh đan thượng phẩm”.
Hà Cửu Hằng than thở.
“Linh dược dễ có, đan sư khó cầu! Được một cây Cửu Chuyển Thanh Liên này thôi, Tiểu Huyên cũng đã cảm thấy thỏa mãn, nào dám yêu cầu xa vời!”, sóng mắt Bạch Tiểu Huyên lưu chuyển, phong thái khuynh quốc.
Nhiều hộ vệ chung quanh đều bị cô ta thu hút, ánh mắt thỉnh thoảng ngắm lén.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, một đốm sáng hiện lên trên trời, khiến mọi người chú ý.
Hà Cửu Hằng khẽ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không vui.
“La thống lĩnh, có chuyện gì vậy? Không phải đã ra lệnh là phong tỏa ba trăm dặm chung quanh, không cho người ngoài tiến vào rồi à? Sao còn có kẻ dám xâm nhập!”
Ngữ điệu Hà Cửu Hằng bình thản.
Nhưng mười tu sĩ Kim Đan sau lưng hắn ta lại chảy mồ hôi đầm đìa, người dẫn đầu có ngọn lửa bao bọc quanh thân, mặc giáp thần, hai con mắt vàng rực – La thống lĩnh tiến lên nói: “Tôi đã phái người đi bắt giữ kẻ càn quấy đó, tuyệt đối sẽ không quấy rầy buổi gặp mặt giữa cậu chủ và tiên tử!”