Chương 1218
Chương 1218: Hy vọng trong tuyệt vọng
Người trong thôn hoàn toàn điên rồi, bọn
họ căn bản không biết đám mây độc này còn
có thể nổ tung.
Nổ tung vô cùng đột ngột, tất cả độc
giống như một chiếc lò xo bị kéo căng đột
nhiên buông ra, không có một xíu dấu hiệu
nào, cứ như thế tuôn trào ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, sương bụi bên trong
đám mây độc giống như một cơn sóng lớn
lan ra bốn phía xung quanh.
Tất cả những thứ bị độc phấn bao trùm
như nhà cửa, cây cối, đường đi... Tất cả đều
bị ăn mòn thành tro tàn.
Người trong thôn giống như chó mất
chủ, chật vật hướng ra ngoài trốn.
“Chạy maul"
“Không!”
“Cứu mạng!” Những tiếng kêu thảm thiết
không ngừng vang lên.
Có rất nhiều đệ tử cơ bản không kịp phản
ứng, quả thật là bị sương bụi cắn nuốt hết,
tiêu tán bên trong độc phấn.
Tôn Khải Phong dẫn theo đám đệ tử
chạy ra bên ngoài.
Tiết Đan Chi bị dọa đến mức sắc mặt tái
nhợt, hai chân như nhữn ra.
“Tiết sư muội, nhanh, chạy nhanh lên!”
Đám đệ tử chạy ở phía trước nhao nhao
hét lên.
Tiết Đan Chi cắn chặt răng, liều mạng
chạy về phía trước.
“ÁI” Đúng lúc này cô ta đột nhiên phát ra
một tiếng kêu đau, sau đó cả người ngã bịch
xuống đất.
Nhìn lại, một chân của cô ta đã bị bụi
bắn tung tóe vào, đầu gõi bị ăn mòn, máu
tươi văng vãi khắp nơi.
“Cái quái gì thế!”
Đám đệ tử chạy ở phía trước bị dọa đến
mức sắc mặt trắng bệch.
“Sư tỷ, tôi đến cứu sư tỷ ngay đây!”
“Đừng đi, cô ta không chạy thoát được
đâu, cậu đi chỉ mất mạng mà thôi."
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đi thôi!”
Một đám đệ tử cũng không quay đầu lại,
cứ thế rời đi.
Lúc này không ai còn quan tâm đến
người khác nữa, chính bản thân mình có thể
chạy được là tốt lắm rồi.
“Không, sư phụ, nhanh cứu con với!” Tiết
Đan Chỉ bất lực hét lên.
Thế nhưng vô dụng.
Tôn Khải Phong chạy nhanh nhất, căn
bản mặc kệ sống chết của đám đệ tử này.
Phương sư tỷ, Lý sư muội cũng như thể.
Tại giây phút sống còn này, còn có ai đi
quản chuyện của người khác chứ.
Ánh mắt của Tiết Đan Chỉ lộ ra tuyệt
vọng, nghiêng đầu lại nhìn chính mình bị độc
phấn bao trùm.
Cô ta nhắm mắt lại, không dám nhìn
đám bụi đó nữa, yên lặng chờ đợi cái chết.