Chương 2008
Chương 2008: Xin đừng làm tổn thương ông ta
Đa số mọi người đều cho rằng người này bị điên! Người thanh niên này dám gọi bác sĩ Lâm ra ngoài?
Anh ta là ai? Đầu óc có vấn đề?
Chẳng lẽ anh ta quen bác sĩ Lâm?
Bây giờ là cử nóng đầu là nghĩ mình có thể điên được sao?
Một số người chỉ cần có chút quyền thế ở đây đều biết người thanh niên này là ai!
"Thư Dương? Người nhà họ Thư đến rồi." Một vài tiếng thì thầm vang lên. "Chắc chỉ là trùng hợp thôi? Ở Yến Kinh này chỉ có một nhà họ Thư thôi sao?"
này?"
"Aizz! Nhà họ Thư thật sự đến đây? Chẳng lẽ học sinh của Cổ Nam nói đúng, nhà họ Thư ... muốn nhúng tay vào chuyện lần
"Ôi trời! Không phải chứ! Nếu nhà họ Thư muốn nhúng tay vào truyện này, tôi e là bác sĩ Lâm của chúng ta cũng phải khom lưng cúi đầu!"
“Lần này bác sĩ Lâm không thể đụng đến Cổ Nam rồi!"
Mọi người xung quanh âm thầm nói nhỏ. Dựa vào những lời nói chuyện của họ, những người không biết Thư Dương đều cảm giác người này cây có chỗ dựa lớn mới có thể mắng chửi bác sĩ Lâm như vậy.
Phan Lầm nhìn những người mặc vest đứng quanh mình, bình tĩnh nói: “Tôi cho các người một cơ hội, cút ngay đi, nếu không, đừng hối hận!"
"Cho ai? Anh cũng xứng sao?" Thư Dương hơi vẫy tay.
Soat!
Những người mặc vest đồng loạt rút súng, chĩa thẳng vào Phan Lâm. Bảy mươi tám họng súng tôi như miệng của quỷ dữ đồng loạt chỉ vào cùng một một chỗ, khiến những người đứng ngoài cũng phải run lên vì sợ hãi.
"Súng kìa ..." “Giết người rồi...”
Mọi người xung quanh run rẩy sợ hãi, vài người lặng lẽ chạy khỏi nơi này, không dám nán lại lâu.
Người nhà họ Cổ thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở ra.
"Anh Lâm, cho dù anh có giỏi cỡ nào cũng không thể hơn đạn, đúng không?” Cổ Vĩ hừ lạnh.
"Ngu xuẩn! Thật quá ngu xuẩn... bác sĩ Lâm đã không còn sợ đao súng làm tổn thương từ lâu rồi... mấy người họ Cổ kia, nếu anh ta còn muốn sống, mau mau quỳ xuống nhận lỗi trước khi quá muộn đi!" Hồng Văn Toàn hoảng sợ đứng dậy hét lên, mặc kệ vết thương trên tay vẫn đang chảy máu.
"Hồng Văn Toàn! Hừ! Ông được xưng là bậc thầy dạy võ sao lại hèn nhát như vậy sao! Dù tôi e sợ bác sĩ Lâm, tôi cũng không nghĩ phóng đại sức lực của anh ta giống ông! Phế vật!" Cổ Vĩ lớn tức giận hét lên.
"Anh ..." Hồng Văn Toàn giật mình nói.
"Đây là Hồng Văn Toàn sao? Hừ, thật nực cười. Một con kiến hội không biết sống chết! Để tôi nói cho anh nghe. Tôi biết, những khẩu súng này không làm gì được bác sĩ Lâm? Nhưng cái tôi muốn nói đến không phải là bắn hay không, mà là thái độ! Đó là thái độ của Thư Dương tôi. Nếu tôi bắn, tức là nhà họ Thư chúng tôi chính thức tuyên chiến với anh! Hiểu chứ! Anh chống lại được những viên đạn này, nhưng có thể chịu được sự nổi giận của nhà họ Thư chúng tôi không?” Thư Dương lạnh lùng nhìn Phan Lâm.
Mọi người sợ hãi kêu lên. Nhưng vô ích! Phan Lâm tới gần giường bệnh, nắm lấy tay Cổ Nam. Thư Dương lớn giọng kêu lên cũng không thể làm Phan Lâm dừng lại!
"A! Đừng! Đừng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"
Cổ Nam đã rất yểu rồi. Lần này ông ta thậm chí không còn sức để giãy giụa. Cổ Nam run rẩy, thều thào kêu lên. Những Phan Lâm làm sao lại quan tâm ông ta như thế nào chứ?
“Ông bệnh nặng như vậy rồi, cũng không thể sống được lâu nữa. Ông lại hại chết em gái tôi. Nếu ông đã không yêu quý tính mạng của mình như vậy, hãy để tôi tiễn ông một đoạn đường!” Nói xong, Phan Lâm liền rút kim châm ra, lại gần Cổ Nam.
“Không!” Tất cả mọi người đều nhìn theo kim châm trong tay Phan Lâm!
Ngay lúc kim bạc sắp đâm vào cơ thể Cổ Nam, một bàn tay đầy máu đột nhiên giữ chặt cổ tay Phan Lâm. Phan Lâm sững sờ, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Kiều Huyền Mi khó khăn đứng đó.
"Huyền Mi?"
"Anh ... Đừng ... đừng tổn thương ông ta... Làm ơn..."