Chương 1521
Chương 1521: Thiếu nữ kỳ lạ
U Thủy Kiếm Vương?
Là thiếu nữ này sao?
Ánh mắt Phan Lâm có vẻ hoang mang,
càng khó hiểu hơn.
Nhìn những người xung quanh có vẻ vô
cùng khiếp sợ cô gái trước mặt này, nhất là gã
Sở Giang Long kia, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại
trắng thêm vài phần, trong mắt ngập tràn vẻ
kiêng kị, nào còn dám hống hách?
"Lại là cô? Vô liêm sỉ! Con khốn này quyết
tâm đối nghịch với Thương Nguyệt Giáo của
bọn tao sao?" Sở Giang Long tức giận quát.
“Tôi không có hứng thú gì với Thương cái
gì giáo của mấy người, tôi chỉ không quen nhìn
mấy người làm bậy hống hách ở đây mà thôi,
nghe đây, biết điêu thì mau chóng cút cho tôi!
Đừng ép tôi đại khai sát giới!
Thiếu nữ hừ lạnh, trực tiếp giơ kiếm lên
trước, tạo thành tư thế sắp chiến đấu.
Sắc mặt Sở Giang Long căng lên, nghiến
răng nghiến lợi căm hận nhìn thiếu nữ, nhưng
mà gã ta thật sự nhịn được, vung tay lên tức
giận quát: "Rút lui!"
Mọi người lập tức lác đác láo nháo rời đi.
Thấy cảnh này, Quách Lệ không ngừng
ngạc nhiên hô lên.
"Cô gái, cô thật là giỏi! Cô là người luyện võ
sao? Những người đó lại nghe lời cô như vậy,
bỏ chạy luôn?"
"Bọn họ không chạy sẽ phải chết, ở chỗ này
giết người không phạm pháp, trái lại hai người
không có việc gì lại chạy đến đây làm gì?
Không biết ở đây rất nguy hiểm sao? Mau đi
đi!" Thiếu nữ nói.
"Khó là làm vậy được, cô gái, tôi là hướng
dẫn viên du lịch, chịu trách nhiệm dẫn ngài đây
lên đỉnh núi, bây giờ vẫn chưa đến đích, chúng
tôi không thể đi được.
"Lên đỉnh núi?"
Thiếu nữ có hơi bất ngờ, liếc nhìn Phan
Lâm, chau mày: "Tôi thấy hơi thở của anh bình
thường không có gì đặc biệt, không giống
người luyện võ! Anh đi lên đỉnh núi làm gì?
Không biết trên đó rất nguy hiểm sao?"
"Sư phụ tôi bị Khổ Tình Nữ bắt lên núi, lần
này tôi đến là muốn làm cho Khổ Tình Nữ thả
người.' Phan Lâm nói.
"Anh còn biết cả Khổ Tình Nữ?” Thiếu nữ
có hơi ngạc nhiên, tiện thể cười thành tiếng:
"Anh đã biết về Khổ Tình Nữ thì anh cũng nên
biết sự đáng sợ của bà ta chứ? Ngay cả sư
phụ anh cũng bị bắt, anh cảm thấy anh là đối
thủ của Khổ Tình Nữ sao? Anh làm sao mà
khiến Khổ Tình Nữ thả người chứ? Đúng là
buồn cười. Tôi thấy anh có mà đang đi tìm
đường chết thì đúng hơn."
"Đến cũng đến rồi,
chuyện thế nào cũng
phải đi trước rồi mới nói được." Phan Lâm nói.
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt
Được, đúng lúc tôi cũng đi mỏi chân rồi, ngồi
xe của hai người lên núi đi!"
"Cô gái này cũng đi tìm Khổ Tình Nữ sao?"
"À, tôi không có hứng thú với bà lão đó!"
Thiếu nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng, không quan
tâm.
Phan Lâm cũng không hỏi nhiều.
Có một người có thực lực mạnh như vậy đi
cùng, tất nhiên là Quách Lệ rất vui vẻ.
Chương 1522: Hoán Phát đan
Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.
Phan Lâm ngẩng đầu nhìn về phía phát ra
giọng nói, dùng toàn lực la lớn: "Tiền bối, tôi
đến đây theo lời của tiền bối, phiền tiền bối thả
nhóm người sư phụ Phong Thanh Vũ bọn họ rai
Tôi đây vô cùng biết ơn."
"À? Cậu chính là bác sĩ Lâm?"
Giọng nói của Khổ Tình Nữ có vẻ hơi bất
ngờ: "Vậy mà cậu lại có can đảm đến đây?
Xem ra là tôi khinh thường cậu!"
"Tiên bối đã có lời mời, tôi đây không dám
không nghe theo?"
"Đừng có nói lời dễ nghe, mau lăn lại đây
cho tôi!" Khố Tình Nữ hừ lạnh.
Phan Lâm cũng không tức giận, đi xuyên
qua khu vườn đến chỗ biển hoa.
Lúc này Khổ Tình Nữ đứng trước một cây
đại thụ trong biển hoa.
Đó là một bà lão lưng còng đầu tóc bạc
phơ rũ rượi lòa xòa.
Bà lão tóc bạc da mồi, gầy trơ xương, có vẻ
gần đất xa trời.
So sánh với khung cảnh biển hoa xinh đẹp
này, đúng là không hê hợp nhau.
Phan Lâm đánh giá bà lão, nhưng mà bà
lão lại không nhìn anh mà cúi đầu xuống như là
đang bảo vệ đóa hoa nhỏ dưới chân.
"Tiên bối, mấy người sư phụ của tôi ở
đâu?” Phan Lâm bước đến lạnh nhạt hỏi.
"Yên tâm, vẫn chưa chết đâu! Kim Ô Đan
đâu?" Khổ Tình Nữ đứng lên, bình tĩnh hỏi.
"Tôi phải thấy người trước đã!" Phan Lâm
nói.
"Cậu đang cò kè mặc cả với tôi sao?" Đôi
mắt già nua của bà lão sắc bén, sát khí đằng
đăng: "Chàng thanh niên, cậu hãy hiểu rõ vị trí
của mình! Cậu không có tư cách ra điều kiện
với tôi! Mau đưa Kin Ô Đan ra đây, nếu không
thì cậu cứ chờ tôi xử lý cậu đi!"
"Nói như vậy có nghĩa là đời này tiên bối
cũng đừng hòng có được Kim Ô Đan." Phan
Lâm lạnh lùng nói.
"Không có viên này, tôi không thể tìm được
những viên Kim Ô Đan khác sao? Nhưng mà
cậu thì sao, một khi đã không còn nữa thì chắc
chắn sẽ không có gì có thể thay thế." Khổ Tình
Nữ nói.
"Tiên bối nói rất hay, nhưng mà với thời
gian một năm của bà, làm thế nào mà tìm
được viên Kim Ô Đan thứ hai chứ?" Phan Lâm
hỏi ngược lại.
Khổ Tình Nữ khẽ run lên, ngẩng đầu khó tin
nhìn Phan Lâm: “Cậu có ý gì?"
"Tiền bối, thân thể của bà đã già, cùng lắm
chỉ sống được thêm một năm nữa, sau một
năm nữa thì tất cả các cơ quan trong cơ thể bà
sẽ biến chất, không thể nào duy trì tính mạng
của bà nữa! Lúc đó bà sẽ nhắm mắt buông
tay. Phan Lâm bình tĩnh nói.
"Cậu thúi lắm!"
Khổ Tình Nữ dường như đã bị chọc giận,
gào thét thảm thiết: "Tôi sẽ không chết! Tôi
tuyệt đối không thể chết! Tên đó vẫn còn chưa
xuất hiện! Tôi không thể chết được! Tôi không
thể chết!"
Bà ta có vẻ sụp đổ, vành mắt già nua bỗng
đỏ lên, sát khí quanh người cũng mạnh mẽ hơn.
"Tiền bối không tin sao? Vậy thì thật đáng