Chương 887
Chương 887: Khó chống đỡ được được
Nhà họ Vương.
“Cái gì? Khám chữa bệnh miễn phí?”
Ông Vương ngồi trong thư phòng
không kềm được ngớ người ra, không thể
tin được nhìn chằm chằm Vương Khang
đang bước vào.
“Ba, ba nói bác sĩ thiên tài Lâm đây là
ý gì? Đang yên đang lành, anh ta lại làm cái
gì mà khám chữa bệnh miễn phí cơ chứ?
Khám chữa bệnh miễn phí này có thể giải
quyết được tình trạng khốn khó hiện nay
của Dương Hoa không? Vương Khang nghi
hoặc hỏi.
Ông Vương suy tính một chút, trầm
giọng nói: “Con đã đi hỏi qua hay chưa,
buổi khám chữa bệnh miễn phí ngày mai
chỉ có bác sĩ thiên tài Lâm tham dự à?
“Cái này ... con cũng không rõ lắm, tin
tức trên mạng nói là mười giờ sáng ngày
mai bác sĩ thiên tài Lâm ở trước cửa lớn
Dương Hoa khám chữa bệnh miễn phí,
ngoài tin này ra không có tin nào khác
nữa.” Vương Khang lắc đầu nói.
Ông Vương cau mày lại.
“Không thích hợp, không phù hợp...”
Ông lầm bầm nói, không ngừng suy nghĩ.
“Ba, sao lại không phù hợp? Lúc này
bác sĩ thiên tài Lâm chỉ có thể chọn con
đường này mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”
Vương Khang cươi nói: “ Cậu ta không còn
lựa chọn nào khác.”
“ Khám chữa bệnh miễn phí là một
cách làm rất tốt, nhưng... chỉ là khám chữa
bệnh miễn phí thật sự có thể xóa bỏ được
những lời đồn đại không tốt trên mạng về
Dương Hoa sao? Thật có thể ngăn cản dư
luận sao? Sợ là hiệu quả sẽ không được tốt
như chúng ta tưởng tượng!” Ông Vương lắc
đầu.
“Cho dù là không đạt được hiệu quả
như đề ra cũng không thể làm sao được,
Bác sĩ thiên tài Lâm bây giờ còn có thề có
con đường nào khác sao?
Ông Vương không tiếp lời, mà suy nghĩ
một hồi, bỗng nhiên trầm giọng nói: " Đi,
con đi tới hiệp hội y tế Giang Thành một
chuyến, tìm người quen, nghe ngóng xem.”
“Nghe ngóng cái gì?” Vương Khang
ngây ra hỏi.
“Xem xem có bác sĩ nổi tiếng nào đến
Giang Thành không.”
“Cái này... được rồi, ba.”
Vương Khang thấy mơ hồ , nhưng vẫn
là rời khỏi thư phòng.
Ông Vương dựa vào ghế, hít một hơi
thật sâu, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo
tường, có chút thất thần.
“Ngày mai, cần phải gây ảnh hưởng
đến toàn bộ Giang Thành thậm chí là cả
nước, Dương Hoa có thể tiến xa hơn hay
lao xuống vực sâu hay không đều phụ
thuộc vào bản lĩnh của cậu, chủ tịch Lâm à..
Trong phòng làm việc.
Lâm Huy vừa kết thúc cuộc gọi với Đỗ
An Nam, trên mặt toàn là ý cười.
“Khám chữa bệnh miễn phí? Nực cười,
tôi phải công nhận rằng y thuật của cậu
quả thực cao siêu, nhưng có thể chứng
minh với mọi người rằng thuốc của Dương
Hoa cậu là thật, là cậu trong sạch, nhưng
cậu có thề chứng minh với tất cả mọi người
trên thế giới này được không? Bác sĩ thiên
tài Lâm à, cậu chỉ có một cái miệng, mà
chúng tôi lại có nhiều cái miệng như vậy,
cậu nghĩ xem mọi người sẽ tin ai? Thật là
một hành động ngu xuẩn.” Lâm Huy giống
như là tự nói với mình, ánh mắt đầy tự tin.
“Giám đốc Huy, anh cảm thấy chuyện
khám chữa bệnh miễn phí của chủ tịch
Lâm lần này thế nào.?” Người ở bên cạnh
cười hỏi.
“Đã là đường cùng rồi, không còn
cách nào tốt hơn nữa, chỉ có thể cố gắng
dựa vào sức lực bản thân để đảo ngược
tình thế, chỉ tiếc là, cục diện bây giờ, đã
không còn là sực lực của con người có thể
làm được nữa!” Lâm Huy cười nhạt nói.
“Tức là, Dương Hoa sắp xong đời rồi?”
“Chỉ có trong khoảng thời gian 5 ngày
kể từ lúc chủ tịch Lâm nói, thì ngày mai,
chính là ngày thứ 5 rồi, sau 5 ngày thuốc
mới của cậu ta vẫn còn chưa được đưa ra
thị trường, vậy thì, uy tín của cậu ta sẽ giảm
xuống thậm tệ, chúng ta sẽ lại tạo ra một
làn sóng khác, đập tan những gì còn lại
cuối cùng của Dương Hoa, sau đó, Dương
Hoa sẽ liền sụp đồ, không thể gượng dậy
nổi nữa, Hàng trăm công ty này của chúng
ta từng người từng công ty có thể nuốt
chứng khối tài sản kếch xù này, Dương Hoa
được định sẵn phải thành lịch sử?” Lâm
Huy cười lớn.
“Tổng giám đốc Huy quả nhiên thông
minh! Chủ tịch Lâm kia còn quá trẻ, quá
non nớt!”
“Đúng vậy, quá non nớt! Ngông
cuồng! Người trẻ ngông cuồng cũng tốt,
nhưng cũng phải tùy từng chỗ, chủ tịch
Lâm trẻ tuổi này sẽ phải trả giá cho sự ngạo
mạn ngông cuồng của mình!”
Phan Lâm đậu chiếc Ferrari ở ngoài
đường lớn đối diện với tập đoàn quốc tế
Duyệt Nhan, rồi di bộ về phía cổng chính.
Đêm rồi.
Nhưng đèn trong phòng Lý Ái Vân vẫn
còn sáng.
Cô hình như không ngủ được, ngồi
bàn xem tài liệu, bên cạnh để một ly rượu
vang đỏ.
Cô ôm trán, dáng vẻ đau khổ, chân
mày nhu lại, cau có.
“Anh nhớ em sẽ không vô cớ mà uống
rượu?” Phan Lâm bước vào phòng.
“Khoảng thời gian này không uống
chút rượu, em sợ là sẽ không ngủ được.” Ly
Ái Vân không ngầng đầu lên, khàn giọng
nói.
“Là bởi vì chuyện của Dương Hoa
sao?” Phan Lâm nói.
"Chấn động của Dương Hoa gây nên
** đối cới công ty em quá lớn, đặc biệt là
vấn đề thuốc mới bùng lên trong hai ngày
nay." Lý Ái Vân than thở: ” Lần này có thể
sẽ gây ra xáo trộn lựa chọn nhãn hiệu trong
giới kinh doanh trong nước. ˆ
“Em định thế nào?“ Phan Lâm hỏi.
“Lâm Huy ông ta ném cho em một
cành ô liu, nhưng , em từ chối rồi.” Lý Ái
Vân than nhẹ một tiếng.
“Hả?” Phan Lâm khá kinh ngạc.
Lâm Huy vậy mà lại giơ tay giúp Lý Ái
Vân lần này sao?
“Sao em không trả lời? Tình thế trong
nước bây giờ của Lâm Huy bây giờ cũng
không kém gì Dương Hoa.” Phan Lâm hỏi
cô.
“ Mặc dù tập đoàn quốc tế Duyệt
Nhan của em hiện tại tình hình phát triển
rất tốt, nhưng Lý Ái Vân em không phải là
người quên mình là ai, lúc em khó khăn
nhất, là Dương Hoa đã giúp đỡ em, nếu như
lúc này em nhận sự giúp đỡ của Thiên
Hằng, thì Lý Ái Vân em còn xem là loại
người gì?” Lý Ái Vân lắc đầu nói.
Phan Lâm trầm mặc.
Lúc sau, mới nhẹ nhàng hỏi.
“Vậy em nghĩ lần này, Dương Hoa có
thể vượt qua hay không?”
“Em cũng không biết.” Lý Ái Vân lòng
dạ rối bời, lại khản giọng nói: “Nhưng nhìn
tình hình trước mắt, đoán là... khó chống đỡ
được...”
Chương 888: Có thể là anh ta không hề gọi nhầm
Lý Ái Vân là người cảm tính nhưng
trong công việc cô lại khá là lý tính.
Dựa vào tình hình hiện nay, Lý Ái Vân
thực sự không ngờ Dương Hoa vẫn phải
kiểm kê lại những chỗ đó.
Dù sao thì những cái Lâm Huy đang
làm bây giờ là nền móng của Dương Hoa!
là liều thuốc có thể đưa Dương Hoa
phát triền đến đỉnh cao!
Nếu như những thứ này bị Lâm Huy
phá bỏ, Dương Hoa sẽ còn lại gì?
Cho dù bây giờ Dương Hoa không bị
lật đồ thì cũng sẽ không thể trở lại thời kì
huy hoàng như trước!
Điều này đã gần như là cục diện chết
rồi.
“Anh đi tắm đã, em nghỉ ngơi sớm đi,
qua hôm nay, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."
Lâm Dương cười nhạt nói.
“Anh không phải là người trong cuộc,
sẽ không thể biết được cục diện bây giờ
nghiêm trọng như thế nào đâu, nếu như
Dương Hoa sụp đồ, những người giống như
em sẽ không chịu khuất phục nghe theo
công ty của Lâm Huy, chắc chắn sẽ không
là đối tượng đề bọn họ chèn ép, chỉnh đốn,
đến lúc đó chỉ sợ là...haizz, bỏ đi, nói nhiều
với anh anh cũng không hiểu, anh đi tắm
đi!” Lý Ái Vân có chút bực bội nói.
Phan Lâm không nói gì, cầm lấy quần
áo đi vào nhà tắm.
Lý Ái Vân tiếp tục xem tài liệu, đôi lông
mày lá liễu nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Cổ thở dài rồi lại uống một ngụm rượu
vang, hai má đỏ ửng, người đã có chút ngà
ngà say rồi.
Vù vù, vù vù...
Không biết là qua bao lâu, điện thoại
rung lên.
Lý Ái Vân ngay lập tức đưa tay ra cầm
lấy điện thoại bên cạnh.
Nhưng cô cầm lên xem, phát hiện
tiếng rung ấy không phải phát ra từ điện
thoại của mình.
Lý Ái Vân quay lại nhìn, hóa ra là âm
thanh phát ra trên chiếc bàn nhỏ uống trà ở
phòng khách.
Là điện thoại của Phan Lâm!
“Đã muộn như vậy rồi ai còn gọi điện
thoại cho Phan Lâm nữa?”
Lý Ái Vân có chút không biết phải làm
thế nào.
Cầm điện thoại lên xem, là một dãy số
lạ.
“Chẳng lẽ ià số điện thoại gọi quấy rối
ban đêm ư?”
Lý Ái Vân trực tiếp ấn tắt đi, quay lại
phòng tiếp tục xem tài liệu.
Nhưng không được bao lâu, điện thoại
lại rung lên.
Cô lại xem, vẫn là số điện thoại lúc
nãy.
Lý Ái Vân có chút tức giận, nhấn nút
nghe, nghiến răng nói: “ Không mua nhà,
có bảo hiểm rồi, không có nhu cầu uống
trà, cảm ơn!”
Vừa nói dứt lời, âm thanh ở phía dầu
dây điện thoại bên kia khiến cô có chút bất
ngờ.
“Này cô, tôi không biết là cô đang nói
cái gì." Giọng nói đầu dây bên kia đầy sự
nghi hoặc.
“Không biết tôi dang nói cái gì? Vậy
anh gọi điện đến làm cái gì?” Lý Ái Vân
hậm hực nói.
Tôi gọi đến đề tìm bác sĩ thiên tài Lâm,
làm phiền cô chuyển lời đến bác sĩ Lâm,
chúng tôi đã đến Giang Thành rồi, giám
đốc Long đang tiếp đón chúng tôi, chẳng
qua là chúng tôi muốn gặp cậu ấy, không
biết là cậu ấy có thời gian hay không.”
Giọng nói đầu dây bên kia đầy sự kính cần.
Lý Ái Vân ngơ ngác, rất nhanh không
nghĩ gì nói: “Cái gì mà bác sĩ thiên tài Lâm?
Các người có phải gọi nhầm rồi không?
Đây là điện thoại của chồng tôi Phan Lâm.”
“Gọi nhầm ư? ” Giọng nói ở đầu dây
bên kia đầy sự khó hiểu, theo sau là một
câu nói nhỏ: “Không sai mà, chính là số
điện thoại này.”
“Số điện thoại của bác sĩ thiên tài Lâm
là 137...Số điện thoại này ở đâu ra vậy? Các
ngươi chắc chắn gọi nhầm rồi.” Lý Ái Vân
nói.
Cô có lưu số của bác sĩ thiên tài Lâm
nên đương nhiên biết rất rõ.
“Là như vậy sao? Vậy rất xin lỗi cô, làm
phiền rồi!” Điện thoại lập tức tắt máy.
Lý Ái Vân lắc đầu, đề điện thoại xuống.
Lúc này, Phan Lâm vừa lau mái tóc ướt
nhẹp vừa đi ra.
“Sao vậy?”
“Vừa nãy có người gọi điện cho anh,
nói tìm bác sĩ thiên tái Lâm, em nói với anh
ta gọi nhầm số rồi.” Lý Ái Vân đáp.
“Gọi nhầm số?”
Phan Lâm cười đáp: “Em không thử
nghĩ qua là thực chất anh ta không gọi
nhầm số sao?”
Vừa nói xong, Lý Ái Vân liền dùng ánh
mắt nghi hoặc nhìn Phan Lâm: “Ý của anh
là gì?”
“Ý nghĩa câu anh vừa nói rất dễ đề
hiểu.”
“Phan Lâm, em cảm thấy tinh thần anh
gần đây có chút khác thường... Có vẻ em
phải dành thời gian đưa anh đi gặp bác sĩ.”
Lý Ái Vân nhíu lông mày nói.
Lâm Dương cười đau khổ, không nói
chuyện gì nữa.
“Nếu như anh đoán không sai, thật ra
người gọi điện thoại tới ban nãy là một bác
sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài."
“Bác sĩ có tiếng ở tỉnh ngoài? Họ đến
đây làm gì? Anh làm sao lại biết chứ?” Lý Ái
Vân hỏi lại.
“Họ là được bác sĩ thiên tài Lâm mời
đến cho buổi khám chữa bệnh miễn phí
vào ngày mai! Ngày mai, em sẽ biết.”
Lâm Dương nhẹ nhàng nói, bước đến
bên chiếc sofa và nằm xuống.
Lý Ái Vân có chút khó chịu, liếc nhìn
Phan Lâm trên sofa, trong lòng không thể
không nghĩ đến một cảnh phức tạp.
Cô chẩn chừ một lúc rồi đột nhiên
thấp giọng nói: “Tổi nay anh ngủ ngoài
phòng khách đi.”
“Không cần đâu, chiếc sofa này anh
đã ngủ 3 năm rồi, cũng quen rồi, anh cũng
xem nó là giường rồi.” Phan Lâm liền nói.
Lý Ái Vân cắn nhẹ đôi môi anh đào.
Quay người lại, đi đến cửa phòng,
bước chân có chút trì trệ, rất nhanh liền
thấp giọng nói: “” Nếu như anh không quen
ngủ ở giường trong phòng khách...anh có
thể vào đây ngủ.”
Nói xong, liền đi vào trong phòng,
đóng cửa lại.
Phan Lâm bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn
về phía cửa phòng, cả người ngần ra.
Lý Ái Vân như vậy là có ý gì?
Đây là lần đầu tiên cô bảo Phan Lâm
vào phòng mình.
Chẳng lẽ là... cô gái này đã chấp nhận
mình rồi?
Phan Lâm trong lòng có chút hoang
mang, hoàn toàn không đoán ra được ý của
Lý Ái Vân.
Anh ấy rất muốn đi vào, thậm chí rất
muốn làm việc có chút sốc nổi.
Nhưng anh cố nhịn lại.
Bởi vì tình cảm anh dành cho Lý Ái Vân
thật ra mà nói không có mãnh liệt như
trong tưởng tượng.
Nó liên quan gì đến tình yêu sao?
Phan Lâm cũng không thề nói rõ.
Hơn nữa trong lòng anh thực ra đã
quyết định ly hôn với Lý Ái Vân, không cần
biết Lý Ái Vân có đồng ÿ hay không.
Chung quy lại anh ấy sẽ không ở
Giang Thành cả đời này.
Anh vẫn phải quay về Yến Kinh, để kết
thúc chuyện ân oán ở đó.
Phan Lâm thở dài, rồi lại nằm xuống.
Chung quy lại họ không phải là người
cùng một thế giới.