Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1435​



















Chương 1435: Dù sao anh cũng sống không được bao lâu







Phốc!







Đám Trịnh Mai Anh vẫn luôn duy trì tư



thế cứng ngắc đột nhiên ngã xuống đất, sau



đó cả đám khôi phục năng lực hành động.







“Đã xảy ra chuyện gì thế?”







“Vừa rồi mình bị làm sao thế? Vì sao cơ



thể không cử động được?”







“Chúng ta bị người ta điểm huyệt sao?”







“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”







Mấy người gian nan đứng dậy, đau đớn



nói.







Phan Lâm cũng bắt đầu đứng dậy theo.



“Kỳ Lân! Anh phát hiện ra chuyện gì



không?” Trịnh Mai Anh trừng mắt hỏi Phan



Lâm.







“Không biết.” Phan Lâm lắc đầu.







“Không biết sao?”







Trịnh Mai Anh vừa định nói tiếp, một



đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc chạy tới.







“Mấy người ở đây làm gì?”







Trong đó có một đệ tử liếc mắt nhìn đám



Trịnh Mai Anh một cái, lúc này quát hỏi.







“Chúng em chỉ đi ngang qua đây, phụng



mệnh đến cấm địa hái thuốc! Vị sư tỷ này, đã



xảy ra chuyện gì thế? Vì sao lại huy động



nhiêu nhân lực tới vậy?” Đám Trịnh Mai Anh



cảm thấy kỳ lạ nhìn đám đệ tử được trang bị



đầy đủ.







“Trong cốc xuất hiện kẻ địch, làm thương



tốn thánh nữ, còn có âm mưu hại cốc chủ!



Bây giờ cốc chủ đã bị kinh động, toàn bộ từ



trên xuống dưới đều phải cẩn thận kiểm tra



lục soát!” Người nọ hừ lạnh nói.







“Cái gì? Có biết là ai gây ra không?”







“Tất nhiên là không biết rồi.”







“Vậy thì điêu tra thế nào đây? Nếu người



nọ lẻn vào trong đám người Hồng Nhan Cốc



chúng ta, không phải là chúng ta sẽ mò kim



đáy bể sao?” Trịnh Mai Anh không nhịn được



nói.







“Chuyện này thì không sợ, bởi vì người



nọ là đàn ông!”







“Đàn ông sao?”







Đám Trịnh Mai Anh vẫn luôn ngạc nhiên.







Lúc này, một đệ tử nhìn thấy Phan Lâm



đứng ở phía sau, lập tức la lên: “Đàn ông!”



“Bắt lấy!”







Các đệ tử vội vàng tiến lên vây quanh



Phan Lâm thật chặt.







“Các cô muốn làm gì?” Phan Lâm ra vẻ



bối rối, vội vàng la lên.







“Làm gì sao? Anh chính là kẻ địch đó!”



Đệ tử dẫn đầu lớn tiếng quát.







“Tôi sao?”







“Các vị sư tỷ, các chị nghĩ sai rồi, anh ta



không phải là người đó đâu! Anh ta là vệ sĩ



do sư muội Phan Nhã Nam mang vào trong



cốc! Chúng em đang phụng mệnh đến cấm



địa chấp hành nhiệm vụ mài” Một đệ tử



không nhịn được mở miệng.







Nhưng cô ta vừa mới nói xong, bỗng



nhiên Trịnh Mai Anh vươn tay ra, che miệng



cô ta lại quát khẽ: “Em đừng nên nói linh



tỉnh!”







“Sư tỷ, chuyện này...” Người nọ tránh



thoát khỏi tay Trịnh Mai Anh, vẻ mặt kinh



ngạc.







Chỉ thấy Trịnh Mai Anh chỉ vào Phan Lâm



lớn tiếng nói: “Chư vị sư tỷ! Em nghĩ rất có



khả năng người này là kẻ địch chúng †a cần



tìm, em đề nghị lập tức bắt anh ta nghiêm



hình tra tấn! Ép hỏi đồng đảng của anh ta



đang ở đâu?”







“Cái gì?”







Mấy người đi theo Trịnh Mai Anh lập tức



ngây dại.







Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều



hiểu rõ ý của Trịnh Mai Anh!







Bọn họ dẫn Phan Lâm đi vào cấm địa,



không phải là thật sự đi vào hái thuốc, mà là



mượn người kỳ lạ trong cấm địa giết Phan



Lâm!







Bây giờ xảy ra chuyện, đâu còn cần đến



cấm địa làm gì nữa!







Không phải nói kẻ địch là đàn ông sao?







Trước mắt cả Hồng Nhan Cốc chỉ biết



mỗi Phan Lâm là đàn ông, Trịnh Mai Anh



trực tiếp đẩy anh ra ngoài không được sao?



Dù sao Hồng Nhan Cốc không lấy được cớ



giết Phan Lâm, bây giờ để anh gánh lấy tội



danh này, sao không làm?







“Đúng đúng đúng!” Một đồng bạn kịp



phản ứng, vội vàng la lên: “Chuyện này chắc



chắn có liên quan tới Kỳ Lân, các vị sư tỷ,



nhanh bắt anh ta giao cho hình đường xử lý



đi!”







“Không sai không sai, chắc chắn là có



liên quan tới anh ta!”



“Các vị sư tỷ, các chị nhanh dẫn anh ta đi



đi!”







“Nếu không anh ta sẽ chạy mất!”







Đám Trịnh Mai Anh nhao nhao mở



miệng nói, chỉ ra và xác nhận Phan Lâm.







Phan Lâm vô cùng kinh ngạc.







Tính lầm rồi.







Anh cho rằng khiến những người này cho



rằng mình ở bên cạnh bọn họ, bọn họ sẽ



chứng minh mình không tham dự vào



chuyện này, nhưng không ngờ những người



này muốn đẩy mình vào chỗ chết, chỉ cần là



chuyện có thể giết anh, bọn họ đều không bỏ



qua.



Sơ suất quá rồi.







Phan Lâm cau mày.



“Sư tỷ, sao chị có thể đổ oan cho người



khác như vậy được?”







Lúc này, một giọng nói hơi nghiêm khắc



vang lên ở ngay bên cạnh.







Đám Trịnh Mai Anh lập tức ngẩn ra.







Mới phát hiện là một cô gái buộc tóc



đuôi ngựa, cô ta cau mày nói: “Anh Kỳ Lân



vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, căn bản



không có tham dự chuyện mưu hại cốc chủ,



sao chị có thể đổ oan cho anh ấy như thế?”







Những lời này vừa vang lên, mọi người



vô cùng kinh ngạc.







“Mai Tuyết Hương! Em nói linh tỉnh gì



thế?” Trịnh Mai Anh tức giận trừng cô ta: “Em



đang nói chị đổ oan cho anh ta sao?”







“Mai Anh sư tỷ, chị vốn đang đổ oan cho



anh ấy mài! Chẳng lẽ những lời em nói không



đúng sao?” Mai Tuyết Hương càng nghiêm



túc nói.







“Em...” Trịnh Mai Anh tức tới mức không



trả lời được.







Những đệ tử này không phải kẻ ngốc,



hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện.







Nếu đám người Trịnh Mai Anh cùng chỉ



và xác nhận là Phan Lâm, tất nhiên là bọn họ



có thể dẫn đi.







Nhưng bây giờ Mai Tuyết Hương lại biện



hộ giúp Phan Lâm, nếu bọn họ tùy tiện mang



đi, một khi phía trên trách tội xuống, bọn họ



cũng không dễ giải thích.







“Sư tỷ, đừng nên tham dự vào vũng nước



đục này!” Một người ở bên cạnh nhắc nhở đệ



tử dẫn đầu.



Đệ tử kia gật đầu, liếc mắt nhìn gương



mặt vô cùng tuấn tú của Phan Lâm, cũng có



chút không đành lòng, hừ lạnh một tiếng,



lạnh lùng nói: “Nếu anh ta không liên quan



tới việc này, vậy thì mọi người đi chấp hành



nhiệm vụ đi, chúng ta đi!”







Dứt lời, liền dẫn một đám người rời đi.







“Sư tỷ! Sư tỷ!”







Trịnh Mai Anh vội vàng kêu lên, nhưng



đối phương đã không để ý tới cô ta rồi.







Lúc này vẻ mặt Trịnh Mai Anh bình tĩnh,



trừng Mai Tuyết Hương và Phan Lâm một



cái, buồn bực tiến về phía trước.







Đội ngũ tiếp tục tiến lên.







“Cảm ơn.” Phan Lâm nhỏ giọng nói với



Mai Tuyết Hương.







“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ ăn ngay



nói thật thôi, nhưng mà cho dù như vậy, anh



cũng không sống được lâu đâu!” Vẻ mặt Mai



Tuyết Hương không đổi nói.



“Vậy thì chưa chắc.” Phan Lâm mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK