Chương 1970
Chương 1970: Các người nên phối hợp với tôi!
Bạch Họa Thủy kia kinh ngạc nhìn Phan Lâm, đại khái cô ta cũng không ngờ anh sẽ nói ra những lời này.
Một lúc sau, cô ta hừ lạnh lên tiếng: "Bác sĩ Lâm, anh đang giả vờ cái gì đấy? Anh trói tôi thế mà bây giờ lại hỏi tôi là ai! Anh đang đùa cái gì thế?"
"Cô gái, tôi thật sự không biết cô là ai, tôi cũng không nhận ra cô, sao cô lại nói tôi bắt cóc cô? Cô có cảm thấy buồn cười không?" Phan Lâm nghi ngờ lên tiếng.
"Anh mạnh miệng quá nhỉ?" Bạch Họa Thủy tức giận lên tiếng: "Chẳng phải vì chuyện tôi rêu rao tội của anh ra ngoài sao?"
"Vậy thì tốt quá thế nhưng tôi cũng muốn nghe thử một chút rốt cuộc tôi đã làm truyện gì rồi" Phan Lâm nhẹ nhàng lên tiếng.
Bạch Họa Thủy há miệng thế nhưng lại á khẩu không nói được gì.
Người thanh niên đứng ở đây cũng cảm thấy có chút sốt ruột, nhanh chóng thấp giọng lên tiếng: "Bác sĩ Lâm! Minh chủ Họa Thủy đang đứng ở đây! Nếu anh chịu ngoan ngoãn thừa nhận, tôi luôn ủng hộ việc thành thật sẽ được nhận khoan hồng, có thể tôi sẽ xử lý nhẹ tay hơn một chút. Thế nhưng nếu anh vẫn cứ mạnh miệng như thế, u mê không chịu tỉnh! Vậy thì cũng đừng trách tôi vô tình!".
"Cậu Hoàng! Cậu đừng kích động!" Dường như bà Quế nhận ra được gì đó, lập tức quát lên.
Thế nhưng người thanh niên đó cũng không phải người kiên nhẫn: "Tất cả nhân chứng đều có mặt ở đây, cái gì mà kích động với không kích động chứ? Đã có chứng cứ xác thật, bác sĩ Lâm có chống chế cũng không được nữa! Người đâu, mau đưa bác sĩ Lâm về xử lý."
"Vâng!" Những người xung quanh nhanh chóng xông lên. Thế nhưng đúng lúc này, Phan Lâm cũng lên tiếng quát: "Từ từ đã!"
"Sao thế? Anh chịu thừa nhận rồi sao? Tôi đã nói rồi nếu anh chịu nói thật thì chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng, vì thế anh hãy nhanh chóng kể hết mọi chuyện ra đi" Người thanh niên lên tiếng.
Thế nhưng Phan Lâm lại lắc đầu: "Tôi nói rồi tôi không quen cô gái này, cô gái này là Bạch
a Thủy, minh chủ của liên minh thương mại đó sao? Nếu đúng là như thế thì đây là lần đầu tiên hai chúng tôi gặp mặt nhau, chuyện bắt cóc minh chủ Họa Thủy này chỉ là giả mà thôi. Vì thế các người nghĩ oan cho tôi rồi! Nếu muốn bắt tôi thì tôi cũng không nói được gì đâu! Thế nhưng tôi muốn một việc chắc hẳn không quá phù hợp với quy tắc ở đây."
Lời nói này của anh vừa được phát ra, người thanh niên giật mình một cái.
"Bác sĩ Lâm, nếu anh tiếp tục chống chế thì sẽ vô dụng thôi. Nếu tôi trốn được khỏi người đó thì tôi cũng biết được những chuyện này có liên quan tới anh."
Thế nhưng cô ta vừa nói được một nửa thì Phan Lâm nhanh chóng quay đầu nhìn chằm chằm cô ta: "Cô biết được chuyện gì liên quan tới tôi?"
Bạch Họa Thủy ngẩn người, những lời tới cổ họng lại không thể nói ra được.
"Cô muốn nói gì thì cứ nói đi, tôi sẽ lắng tai nghe. Chỉ cần cô có thể chứng minh được tối bắt cóc cô thì tôi sẽ để mặc cho những người đó muốn xử lý thế nào thì xử lý!" Phan Lâm bình tĩnh lên tiếng.
Lúc này, ở chỗ của Bạch Họa Thủy hoàn toàn không có tiếng động gì nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi cảm thấy nóng nảy, anh ta còn đang định nói gì nữa thì bà Quế đã lên tiếng cắt ngang anh ta.
"Được rồi, cậu Hoàng Hà cậu không cần phải nói nữa đâu! Bác sĩ Lâm đã nhận ra mình chủ Bạch Hỏa Thủy này là chúng ta đã tìm người cải trang, cậu không cần phải nói gì nữa đâu!" .
Lời của bà ta vừa được nói ra, Hàn Long đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông trẻ tuổi và Bạch Họa Thủy cũng đồng loạt ngẩn người, sau đó đều cúi đầu xuống.
Lúc này chỉ nhìn thấy Bạch Họa Thủy đưa tay ra sau lục lọi một hồi, sau đó cầm lấy gì đó bỏ vào miệng.
Chỉ một lúc sau "Bạch Họa Thủy" lại thanh đổi gương mặt. Điều bất ngờ chính là gương mặt mới chính là vẻ mặt trong trẻo của Trương Thanh Tú. "Thuật đổi dung sao?" Phan Lâm cau mày.
"Không sai, bác sĩ Lâm đừng nên tức giận, chúng tôi chỉ đang muốn dò xét ngài một chút mà thôi! Có thể thấy cậu trong sạch!" Bà Quế mỉm cười lên tiếng.
"Phương pháp mà các người sử dụng đúng là vụng về thật đấy! Lại còn cho người giả dạng làm con tin nữa để dò xét sự trong sạch của người khác! Thế nhưng tôi cũng đã nói rồi thủ thuật chuyển đổi gương mặt của các người cũng được xem là tuyệt phẩm, tôi cũng có thể làm việc đó thế nhưng nếu muốn so sánh với các người thì chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi!" Phan Lâm nhẹ nhàng lên tiếng.
"Bác sĩ Lâm quả khen rồi! Nếu đã chứng minh được trong sạch thì cũng không còn gì nữa, như thế chúng tôi xin phép đi trước"
Bà Quế tựa như cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, sau khi nói xong thì muốn rời khỏi đây. "Từ từ đã!" Phan Lâm nhẹ hàng kêu lên. "Bác sĩ Lâm còn có chuyện gì phải làm sao?" Bà Quế lên tiếng hỏi lại.
"Vì sao các vị vẫn luôn nghi ngờ cái người kia đã bắt cóc người đứng đầu của đầu liên minh thương mại chứ? Vẫn luôn kiểm chuyện để phạt người đó? Chẳng lẽ các người không vừa mắt người đó ở điểm nào sao?" Phan Lâm thấp giọng hỏi.
"Bác sĩ Lâm đừng nói như thế, đối với mỗi người trong đại hội thì đều được xem là đồng nghiệp. Nếu không thì làm sao đảm bảo được sự công bằng chứ? Sở dĩ tôi năm lần bảy lượt hẹn ngài là bởi vì người tuyên phạt và người cân nhắc quyết định đều là ở Giang Thành. Chúng tôi cũng không có ý gì khác, nếu ngài trong sạch thì hoàn toàn không cần phải lo lắng!" Bà Quế lập tức lên tiếng.
"Thế nhưng tôi có thể yên tâm với cái cách các người phải người tới Giang Thành sao? Các người không phải... Được người nhà họ Lâm ở Yến Kinh phái tới đó chứ?" Phan Lâm dơ dự một chút rồi nói.
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều trố mắt nhìn nhau. "Nhà họ Lâm ở Yến Kinh sao?" "Bác sĩ Lâm, lời nói này của ngài là có ý gì?" Người thanh niên kia lạnh lùng hỏi lại.
"Từ trước tới giờ nhà họ Lâm ở Yến Kinh vẫn luôn có ân oán với tôi, khoảng thời gian trước họ khích bác tôi và người đại hội có liên qua, hy vọng có thể mượn tay đại hội tiêu diệt tôi! Hôm nay các người lại đột nhiên tới đây... Rất khó để tôi không cảm thấy chuyện này có liên quan tới nhà họ Lâm! Các vị, tôi đã phối hợp điều tra với các vị, bây giờ có phải các vị cũng nên phối hợp điều tra với tôi không?" Phan Lâm lạnh lùng lên tiếng.
Vừa nói xong, một số lượng lớn cao thủ nhanh chóng vọt vào phòng, sau đó vây kín những người đang có mặt ở đây.