Chương 1731
Chương 1731: Cho cô được mở mang tầm mắt!
Phan Lâm đang trong tình trạng thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bước chân loạng choạng không vững, sắc mặt trắng xanh yếu ớt, trán đẫm mồ hôi, hơi thở không ổn định...
Một con ma bệnh thế này mà có thể đánh với Ninh Hinh hả? Rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày!
"Tam Tôn Trưởng, ông có ý gì?" Chấn Hám Sơn đứng dậy, lạnh lùng chất vấn: "Phái người này so chiêu với đệ tử của Tử Huyên Thiên chúng tôi? Gì đây? Trường Sinh Thiên Cung các người khinh thường chúng tôi à?”
"Ông Sơn, phái đệ tử nào đi lên là
chuyện của tôi, ông chỉ việc đánh bại cậu ta là được! Nếu
người của Tử Huyên Thiên không dám đánh thì có thể ra về." Tam Tôn Trưởng lạnh nhạt nói.
"Cái gì? Ông cho rằng Tử Huyền Thiên chúng tôi sợ hắn ta sao?"
"Chỉ là một con ma bệnh thôi, chắc Ninh Hinh hắt xì một cái thôi cũng đè hắn ta bẹp dí được đấy!"
"Giết một kẻ thế này quá bẩn tay Tử Huyền Thiên!"
Những người thuộc Tử Huyền Thiên không ngừng chửi mắng, cực kì tức giận.
Chấn Hám Sơn cũng rất bực mình, nhưng ông ta nhạy bén cảm giác được có gì đó kì lạ, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở đâu. Đối phương không phải tên ngốc, không lý nào lại phái một tên yếu xìu như vậy ra sân được! Nhất định là có âm mưu gì rồi!
"Sư phụ, đối thủ của con là người này ạ?" Ninh Hinh quay đầu hỏi Chấn Hám Sơn.
"Ừ, con huơ huơ tay mấy cái cho xong" Chấn Hám Sơn đáp.
"Thế không phải chúng đang sỉ nhục con sao? Sao lại vậy được! Kêu một thằng rác rưởi ra đây đánh với con? Khinh con à?” Ninh Hinh vô cùng căm giận, cắn răng nói: "Con có thể giết hắn ta không?”
"Không thể!" Chấn Hám Sơn trầm giọng nói: "Chúng ta đang đấu võ, nếu con giết người thì chắc chắn người của Trường Sinh Thiên Cung sẽ xé mặt và gây khó dễ với chúng ta, khi đó kế hoạch sẽ thất bại! Con chỉ được đánh bại cậu ta thôi, tuyệt đối không thể gây hại đến tính mạng của cậu ta!"
"Nhưng mà..."
"Được rồi, Ninh Hinh, đừng để thây nhiều lời, con cứ đánh gãy tay chân cậu ta đi" Chấn Hám Sơn nghiêm túc nói.
Ninh Hinh không biết nên làm thế nào, đành miễn cưỡng đồng ý.
Phan Lâm vừa ho sù sụ vừa đi tới.
Ninh Hinh nhìn anh với vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa khinh thường: "Một con chó hoang nửa chết nửa sống mà cũng dám đứng ở đây? Chưa được biết sự lợi hại của tôi đúng không?"
"Cô? Tôi không biết thật, mà sao? Cô rất lợi hại phải không? Phan Lâm cố gắng ngừng cơn ho lại.
"Anh... Hừ! Tốt thôi, để xem lát nữa anh còn mạnh miệng kiểu gì!" Ninh Hinh tức tối mà nói, không muốn nói nhiêu với Phan Lâm nữa, giơ kiếm lao thẳng về phía anh, chuẩn bị chém cánh