Chương 1350
Chương 1350: Giết người diệt khẩu
Đợi máu tươi bắn tung tóe một lúc lâu,
đau đớn dữ dội mới xuất hiện.
“Á!” Huyết Nam Ngục đau khổ kêu to.
Nhưng mà đúng lúc này, tay trái lại co
rúm lại.
Ông ta mở to mắt lấy lại tinh thần, muốn
lùi vê phía sau phản kháng, nhưng không còn
kịp rồi.
Hai cái tay ở phía sau trực tiếp ấn lên bờ
vai ông ta, không cho ông ta tránh thoát...
Là Phan Lâm!
Phập!
Cánh tay trái của ông ta cũng bị kéo ra!
“Á! Á! Á!”
Huyết Nam Ngục đau đớn điên cuồng
hét lên, cơ thể không ngừng co rúm lại, cả
người rít lên như điên rồi.
Nguyên Tinh và Tào Đức Duy đều đã trợn
tròn mắt.
“Thân Quân! Chuyện này...” Nguyên Tỉnh
há to miệng, đều đã không nói nên lời.
“Điên rồi! Điên rồi! Bác sĩ Lâm, cậu... Cậu
điên rồi sao? Vì sao phải làm như thế?” Tào
Đức Duy lấy lại tinh thân, liên tục la lên, cả
người có chút luống cuống.
“Kéo hai cánh tay của ông ta ra mà thôi,
các ông có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt Phan Lâm
không đổi nói.
“Cậu... Bác sĩ Lâm! Cậu không sợ Huyết
Ma Tông sao?” Dưới đau đớn kịch liệt, Huyết
Nam Ngục vẫn duy trì tỉnh táo, nghiến răng
gâm nhẹ nói.
“Sợ! Nhưng như vậy thì thế nào?” Phan
Lâm bình tĩnh nói.
Trên mặt căn bản không nhìn ra được
chút sợ hãi nào.
Huyết Nam Ngục đã có chút không rõ
Phan Lâm, ông ta hít sâu một hơi khí lạnh,
nói: “Bác sĩ Lâm, tôi nghĩ cậu chỉ muốn hả
giận thôi, đúng không? Bây giờ cậu đã kéo
hai cánh tay của tôi ra rồi, tôi nghĩ có phải là
cậu nên thả tôi đi rôi không... Cậu yên tâm đi,
tôi tuyệt đối không nói
chuyện này cho Huyết
Ma Tông biết, Huyết Ma Tông cũng sẽ không
truy cứu trách nhiệm của cậu, cậu yên tâm...”
Huyết Nam Ngục chỉ muốn rời đi.
Đợi rời khỏi nơi này, an toàn xong, lại bàn
bạc kỹ hơn!
Nhưng mà ngay từ đầu, Phan Lâm đã
không muốn buông tha ông ta.
“Huyết Nam Ngục, ông nghĩ sai rồi, tôi
kéo cánh tay ông ra, không phải là muốn hả
giận, tôi, chính là muốn giết ông!”
Phan Lâm vươn tay về phía cổ ông ta,
năm ngón tay nắm chặt, hơi phát lực.
Toàn thân mọi người ở xung quanh căng
cứng.
Tào Đức Duy và Nguyên Tỉnh đều ngừng
thở ngơ ngác nhìn.
Đôi mắt của Huyết Nam Ngục mở to
hơn: “Chẳng lẽ... Cậu thật sự muốn khai
chiến với Huyết Ma Tông chúng tôi?”
“Không muốn.”
“Vậy cậu... Sao cậu có thể giết tôi?”
“Huyết Nam Ngục, vì sao ngay cả kiến
thức đơn giản như vậy mà ông cũng không
hiểu nổi nhỉ? Nếu ông chết, sao người của
Huyết Ma Tông có thể biết được ông chết
trong tay tôi? Chẳng lẽ ông chưa từng nghe
nói tới giết người diệt khẩu sao?” Phan Lâm
dán sát vào hơn nói.
Huyết Nam Ngục hoàn toàn mơ hồ rồi.
Răng rắc!
Phan Lâm bắt đầu phát lực.
“Không... Bác sĩ Lâm... Cậu không thể
giết tôi... Nếu như cậu giết tôi! Huyết Ma
Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!
Bọn họ sẽ tra rõ là cậu giết tôi! Bọn họ sẽ tra
ra rõ ràng! Không!”
Huyết Nam Ngục gào thét thê lương,
điên cuồng vùng vấy, giống như con thú bị
vây khốn.
Chương 1351: Anh đến để chữa mắt cho em
Sau khi kết thúc chuyến đi đến nhà họ
Thẩm, Phan Lâm nhanh chóng quay về
Giang Thành, vừa vê đến học viện Phái Nam
Y, Phan Lâm đã vội vàng vùi đầu vào trong
phòng nghiên cứu, bắt đầu luyện chế đan
dược từ những tài liệu cổ lấy được từ nhà họ
Thẩm.
Phan Lâm bận rộn suốt cả một tuần,
trong thời gian một tuần này, Phan Lâm ăn
và ngủ ở trong phòng nghiên cứu, khiến cho
đám người Hà Vĩ Hùng và Dương Long đều
nhìn đến mức choáng váng.
Anh giống như bị điên vậy, ngoại trừ giải
quyết một số nhu câu sinh lý, Phan Lâm
không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì cả, anh
dồn hết sức lực và sự tập trung của mình vào
trong phòng nghiên cứu.
Không biết ngày đêm, thậm chí ngay cả
ngủ cũng không ngủ một xíu nào.
Cuối cùng vào sáng sớm của ngày thứ
bảy.
“Xong rồi, xong rôi!” Phan Lâm mang
theo đôi mắt đầy tơ máu của mình vội vàng
hét lên.
Mấy người đang nằm ngủ sấp trên bàn
đều giật mình tỉnh dậy, nhao nhao đứng lên.
“Thầy à, có chuyện gì thế?” Hà Vĩ Hùng
dụi mắt, vội vàng hỏi.
“Chẳng lẽ là đã nghiên cứu ra được
thuốc giải rồi à?” Dương Long vội vàng hỏi.
“Đúng thể, tôi đã nghiên cứu ra được
thuốc giải rôi, Hồ Quý Bạch đang ở đâu?
Nhanh chóng để ông ấy tiến hành làm tan
băng, tôi muốn bắt đầu phẫu thuật cho Lý
Cẩm, nhanh lên!” Phan Lâm vội vàng quát to.
“Vâng.”
Mọi người đều cảm thấy cả người run
rẩy, tay chân luống cuống.
Chỉ một lát sau, Hồ Quý Bạch dẫn một
đám nhân viên y tế chuyên nghiệp đến
phòng bảo quản lạnh đặc biệt
Chờ sau khi công tác chuẩn bị đã được
thu xếp ổn thỏa, bọn họ bắt đầu làm tan
băng trên người.
Ai có thể nghĩ đến, chỉ mới mấy ngày mà
thôi, một cô gái trẻ xinh đẹp như hoa cứ như
thế biến thành một thi thể lạnh như băng.
Hai mắt Phan Lâm đỏ ngầu, đẩy người
ra, tự mình bế Lý Cẩm đến phòng phẫu thuật,
bắt đầu chữa trị cho cô ta.
Tất cả danh y của học viện Phái Nam Y
đều chạy vào bên trong.
Những thiết bị y tế tốt nhất cùng với một
lượng lớn những dược liệu quý hiếm đều
được đưa vào bên trong căn phòng phẫu
thuật này.
Ca phẫu thuật này kéo dài ròng rã suốt
hai ngày, cường độ đúng là kinh người, một
nhóm bác sĩ ưu tú của học viện Phái Nam Y
đều mệt đến mức không thở nổi.
Cho dù là đông y hay tây y, mãi cho đến
rạng sáng ngày thứ ba.
Phù phù.
Phan Lâm đặt mông ngôi xuống mặt đất,
cả người cũng không chống đỡ nổi nữa,
nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
“Thầy à!”
Hà Vĩ Hùng vội vàng gọi, nhưng Phan
Lâm đã không nghe thấy giọng nói của ông
ta.
“Tích tích tích tích..."
Đúng vào lúc này, trên dụng cụ y tế ở bên
cạnh đã lâu không phát ra âm thanh gì, lúc
này lại truyên đến tiếng động, tất cả mọi
người đều trừng to mắt, há hốc mồm, nhao
nhao nhìn về phía màn hình của thiết bị.
Lập tức nhìn thấy, vốn dĩ trên màn hình
chính là hình ảnh của một đường thẳng, đột
nhiên lại bắt đầu chuyển động.
Trong giây phút này, toàn bộ phòng phẫu
thuật đều vô cùng yên tĩnh.
Đại khái qua khoảng năm giây, những
tiếng reo hò làm cho bầu không khí của
phòng phẫu thuật như nổ tung.
“Sống, sống rồi!”
“Thật đúng là quá tốt, quá tốt rồi!”
“Thầy à, cô Lý Cẩm đã có nhịp tim rồi!”
Mọi người đều cảm thấy vô cùng kích
động, không ngừng hoa chân múa tay, Hồ
Quý Bạch thì nước mắt lưng tròng.
“Đây thật đúng là kỳ tích, thây à, y thuật
của thầy đã đạt đến trình độ có thể làm cho
người chết sống lại rồi” Cảm xúc của Dương
Long cũng rất kích động, vẻ mặt đỏ bừng nói.
“Được rồi, mọi người đừng âm ï nữa, tình
hình của bệnh nhân còn chưa được ổn định,
chúng ta tiếp tục làm phẫu thuật!” Hà Vĩ
Hùng hô to.
Mọi người đều vô cùng nhiệt tình, chờ
đến khi Phan Lâm tỉnh lại, Thủy Bình Vân
đứng ở bên cạnh anh.
Phan Lâm đang nằm trên một chiếc
giường, đây là phòng nghỉ của học viện Phái
Nam Y.
Ngày thường thì Hà Vĩ Hùng nghỉ ở chỗ
này.
Phan Lâm duỗi eo một cái, Thủy Bình
Vân ở bên cạnh lập tức đưa một chiếc khăn
lông cho anh.
“Chủ tịch Lâm, anh tỉnh rồi, quá tôt.”
Thủy Bình Vân vui vẻ nói.
“Tình hình ca phẫu thuật như thế nào
rồi?” Phan Lâm vừa lau mặt vừa hỏi.
“Ca phẫu thuật được tiến hành vô cùng
thuận lợi, cô Lý Cẩm đã được chuyển đến
đến bệnh viện thành phố.” Thủy Bình Vân
cười đáp.
“Chuyển viện ư?” Phan Lâm khẽ giật
mình.
“Đang yên đang lành sao lại chuyển viện
làm gì, chẳng lẽ trình độ bác sĩ của chỗ
chúng ta còn kém hơn bác sĩ bệnh viện
thành phố à?”
“Chủ tịch Lâm, không phải là như thế, sự
thật chính là mấy ngày nay, bác sĩ của chúng
ta đều chưa được nghỉ ngơi tốt, tất cả đều
mệt đến mức không thở nổi, thật sự không
có sức chăm sóc hậu kỳ cho cô Lý Cẩm”
Thủy Bình Vân bất đắc dĩ cười nói.
Phan Lâm hơi giật mình, thở ra một hơi,
cười khổ.
“Cô nói cũng đúng, tình hình của Lý Cẩm
thật đúng là một ca phẫu thuật vĩ đại.”
“Chẳng qua chủ tịch Lâm, anh có bản
lĩnh cải tử hôi sinh, thật đúng là quá lợi hại.”
Nói đến đây, trong mắt của Thủy Bình
Vân cũng lấp lánh ánh sáng.
Trong lòng của cô ấy, địa vị của Phan
Lâm đã không khác gì thần linh.
“Hiện tại còn chưa phải là lúc nghỉ ngơi.”
Phan Lâm cười nói với cô ấy.
“Cho đám người bọn họ thời gian hai
ngày để nghỉ ngơi, hai ngày sau còn phải
chuẩn bị một ca phẫu thuật khác nữa, chúng
ta sẽ đến chữa trị cho cô Tô Vũ Nhị, chỉ
mong thuốc này có tác dụng với cô ấy.”
“Được rồi, chủ tịch Lâm, bây giờ anh định
đi đâu?”
“Tôi đi tìm Lý Ái Vân, cũng đã đến lúc để
cho cô ấy lại được nhìn thấy ánh mặt trời rồi.”
Sau khi nói xong câu này, Phan Lâm đi ra
khỏi phòng.
Lý Ái Vân cũng được sắp xếp ở học viện
Phái Nam Y.
Bởi vì hai mắt cô bị mù, cho nên cô vẫn
luôn ngồi ở trong phòng, ngày thường đều là
Thủy Bình Vân chăm sóc cho cô, cùng cô nói
chuyện.
Nhưng hôm nay Thủy Bình Vân đi từ
sớm, điều này khiến cho Lý Ái Vân cảm thấy
hơi cô đơn.
“Bác sĩ Lâm thật sự có thể chữa khỏi mắt
cho mình ư?” Lý Ái Vân lẩm bẩm.
Vấn đề này, Lý Ái Vân đã từng hỏi qua
Thủy Bình Vân không dưới một lần, mà đáp
án Thủy Bình Vân nói cho cô luôn là chắc
chắn.
Nhưng Lý Ái Vân vẫn luôn không tin.
Mặc dù cô không biết rốt cuộc độc trong
mắt mình là loại độc gì, nhưng người nhà của
cô cũng đã hỏi thăm bác sĩ nổi tiếng, đều
không có kết quả gì.
Hơn nữa bác sĩ Lâm đã chữa trị lâu như
thế cũng chẳng có hiệu quả gì.
“Có lẽ đời này cứ như thế sống trong
bóng đêm...” Lý Ái Vân cười cay đắng, cô
nằm yên ở trên giường, không hề nhúc nhích.
“Nếu em nghĩ như thế, vậy thì em nghĩ
sai rôi.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai
Lý Ái Vân.
“Phan Lâm?” Lý Ái Vân lẩm bẩm.
“Sao anh lại đến đây thế?”
“Anh đến để chữa mắt cho em.”