Chương 1962
Chương 1962: Tập đoàn Dương Hoa của tôi không còn
Những người có mặt ở đây đều ngỡ ngàng. Người nhà họ Nông phải gánh chịu hậu quả nặng nề.
Khi lời nói của Phan Lâm vừa hết, thì ánh mắt của tất cả người nhà họ Nông đều tập trung lên người Nông Toàn.
Nhưng mà Phan Lâm vẫn chưa nói hết câu.
"Trên thực tế tôi đã tìm hiểu kĩ càng bệnh tình của ông cụ Nông, mà viên thuốc vừa rồi không phải là viên thuốc duy nhất có thể chữa bệnh cho ông cụ Nông, thật ra nó còn một viên khác." Phan Lâm nói.
Lời này nói ra làm cho người nhà họ Nông háo hức.
Nông Toàn vội vàng bước lên nói: "Bác sĩ Lâm! Anh nhanh đưa cho tôi viên thuốc đó đi, nhanh cứu ba tôi!".
"Cho, tôi đã cho từ lâu rồi!" Phan Lâm nhìn anh ta nói: "Hai viên thuốc đo tôi đều giao cho Lưu Bảo Nam! Nhưng tôi nghe Lưu Bảo Nam nói, hai viên thuốc đó đã bị người nhà các cậu vứt đi."
"GÌ? Ai? Là ai ném đi?" Giọng nói của Nông Toàn cao vút lên quãng tám, vẻ mặt phẫn nộ của banh ta giống như che giấu đi lỗi sai của mình.
"Còn Nông Ngọc Mai đứng bên cạnh anh ta lại xấu hổ vô cùng, vẻ mặt của cô ta thoáng thay đổi, biểu cảm không biết nên nói cái gì.
"Lưu Bảo Nam, rốt cuộc ai đã ném nó đi? Cậu nói cho tôi biết!" Thấy mọi người không nói lời nào, Nông Toàn lập tức nhìn về phía Lưu Bảo Nam.
Nhưng mà Lưu Bảo Nam lại do dự, anh ta lại nhìn sang Nông Ngọc Mai.
Nông Toàn sửng sốt một chút, sau đó anh ta phản ứng lại nhìn về phía chị cả của mình, anh ta mở miệng nhưng không biết nên nói cái gì cho đúng.
| "Bác sĩ Lâm,bây giờ hai viên đã mất, anh có thể làm thêm mấy viên thuốc nữa không? Cứu sống ông cụ Nông, anh sẽ được lợi ích rất lớn." Một người nhà họ Nông không nhịn được bước lên mở miệng nói.
"Cậu nghĩ đây là một viên thuốc bình thường à? Tôi cần rất nhiều thời gian để làm ra nó, đầu tiên là phải tìm nguyên liệu, mà những nguyên liệu này không thể nào tìm được hết trong vòng một năm rưỡi, sau đó phải mất bảy bảy bốn chín lần sàng lọc, việc này ít nhất phải mất một tháng! Chờ khi tôi làm xong viên thuốc thứ ba thì sợ là thi thể của ông cụ Nông đã thối rữa rồi!" Phan Lâm hừ lạnh nói.
"Vậy...Vậy phải làm gì bây giờ? Ông cụ Nông không cứu sống được?" Một người run lên hỏi. "Vốn dĩ là có thể sống rồi." Phan Lâm lắc đầu một cái nói.
Sắc mặt của Nông Toàn và Nông Ngọc Mai trở nên trắng bệch, cả người bọn họ run lên.
Bọn họ đã phá hủy hai viên thuốc có thể cứu mạng Nông Minh Chiến, nếu như Nông Minh Chiến có mệnh hệ gì thì bọn họ chính là tội đồ của nhà họ Nông!
Đến lúc đó nhà họ Nông sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà, trừ việc này ra, nhất định người nhà họ Nông sẽ trừng trị bọn họ.
Bọn họ sẽ không có cái gì nữa, cuộc sống của bọn họ sẽ trở lên thê thảm.
Và trong phần đời còn lại, bọn họ phải sống dưới cái bóng của kẻ giết chết ba mình...
| "Bác sĩ Lâm! Tôi... Chúng tôi đã biết lỗi rồi, cầu xin anh! Kể cả dùng cách nào, tôi cầu xin anh hãy cứu mạng ba tôi đi!"
| Nông Toàn cắn răng một cái, dứt khoát bỏ cái gọi là tôn nghiêm mặt mũi đi, anh ta cong thằng người lên rồi quỳ xuống đất nói.
Phan Lâm không lên tiếng.
Nông Toàn lập tức nhìn về phía Nông Ngọc Mai vẫn còn đang đứng yên ở bên cạnh nói: "Chị, chị nhanh đến đây đi, dập đầu xin lỗi bác sĩ Lâm, nhanh lên!".
"Cái gì? Em muốn chị dập đầu nói xin lỗi với tên đó? Nằm mơ! Tên đó là ai? Còn chị là ai? làm sao có thể để một người là chị cả của nhà họ Nông nói xin lỗi với một tên chẳng là gì, sau này làm sao chị còn mặt mũi gặp người khác?" Nông Ngọc Mai tức giận, vẻ mặt khó chịu từ chối.
"Theo ý tôi, thì mọi người anh chóng sắp xếp tang lễ cho ông cụ Nông đi, sau khi ông cụ Nông tỉnh lại chắc còn sống được hai ba ngày nữa, mấy ngày này nếu ông ta muốn ăn muốn uống cái gì thì mọi người cứ cho ông ăn, sắp xếp tang lễ dần đi." Phan Lâm xua tay một cái, rồi lạnh nhạt nói.
Sắc mặt người nhà họ Nông đều thay đổi.
"Chị! Chị đang làm gì vậy? Chẳng lẽ mạng sống của ba còn không bằng mặt mũi của chị?" Nông Toàn lo lắng, anh ta vội vàng hét lên.
"Nhưng mà..." | Nông Ngọc Mai còn muốn nói gì đó, nhưng mọi người nhà họ Nông ở quanh đều nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt của ai cũng nghiêm túc, vẻ mặt trầm xuống.
Một áp lực chưa bao giờ có đang bao trùm lên người của Nông Ngọc Mai. Cô ta biết, bây giờ mình không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu như cô ta từ chối, sợ là ngày hôm nay người nhà họ Nông sẽ trừng trị cô ta... Nông Ngọc Mai cắn răng, cuối cùng thì cô ta cũng không chịu được.
Hai đầu gối của cô ta cong lên, chậm rãi khụy gối xuống đất, cô ta cúi đầu xuống khàn giọng nói: "Xin lỗi bác sĩ Lâm... Lúc trước đều do tôi không đúng, tôi cầu xin anh... Nhanh chóng cứu ba tôi với..."
Cô ta nói xong, ánh mắt của mọi người sáng lên nhìn về phía Phan Lâm.
Phan Lâm thở dài, mặc dù trong lòng anh rất khó chịu, nhưng ông cụ Nông đối xử với anh cũng tốt, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng thì anh vẫn gật đầu một cái.
"Mọi người tránh ra" Anh lạnh nhạt nói rồi đi ề phía trước. "Tất cả mọi người tránh ra cho tôi!" "Tránh ra nhanh lên!" Người nhà họ Nông rối rít hét lên, để mở đường cho Phan Lâm đi.
Đến nỗi người của sơn trang Thần Y cũng không dám ho he nói câu nào, họ chỉ có thể đứng sang một bên nhìn.
Phan Lâm lấy ra kim châm, đi lên chữa trị cho ông ta.
Sau vài kim châm được châm xuống, vốn dĩ mặt của ông cụ Nông đang tái nhợt dần dần hồng hào trở lại.
"Rốt cuộc ở đây đang xảy ra truyện gì?" Cuối cùng ông cụ Nông không nhịn được hỏi.
Người nhà họ Nông lần lượt cúi đầu. Nông Toàn và Nông Ngọc Mai không dám mở miệng.
Chỉ có mỗi Lưu Bảo Nam chạy lên phía trước, nói đầu đuôi câu chuyện cho ông cụ nghe. | Sau khi nghe xong, nhất thời ông cụ kích động, tức giận nói.
"Đồ vô liêm sỉ! Hai người các ngươi làm những chuyện gì thế này? Tên chó chết Lữ Đồng Tân không biết người nào là người tốt à? Hay là hai người muốn giết chết tôi?" Ông cụ tức giận mắng.
Nông Toàn và Nông Ngọc Mai vội vàng quỳ xuống. "Ba, chúng con là do ngoài ý muốn..." Người muốn khóc mà nước mắt không ra.
"Đừng nói nhảm nữa, lát nữa hai người đàng hoàng quỳ xuống trước mặt bác sĩ Lâm, cầu xin bác sĩ Lâm tha thứ, nếu bác sĩ Lâm vẫn chưa tha thứ cho hai người thì các người cũng đừng trở về nhà họ Nông nữa!"
"Ba..." Hai người hét lên.
Nhưng Nông Minh Chiến không để ý đến bọn họ, ông ta quay đầu sang bên cạnh nói: "Bác sĩ Lâm, là do tôi không dạy dỗ tốt con của mình, mong cậu đừng trách tội, nhất định tôi sẽ bắt bọn họ thành khẩn xin lỗi cậu!"
"Ông cụ khách sáo rồi, cho tôi một con ngựa thì tôi sẽ thả một con ngựa." Phan Lâm lạnh nhạt nói, nhưng anh tránh né câu hỏi này đi.
Nông Minh Chiến há miệng một cái, vốn dĩ ông ta định khuyên nữa nhưng cuối cùng thì ông ta vẫn dừng lại.
Phan Lâm nói chỉ có hai viên thuốc có thể chữa khỏi cho Nông Minh Chiến, chẳng qua chỉ hù dọa bọn họ một chút, nhưng nếu không có mấy viên thuốc kia, mà muốn chữa khỏi cho Nông Minh Chiến thì cũng không dễ dàng.
"Không có thuốc hỗ trợ, tôi cần mấy đợt điều trị mới có thể chữa khỏi tận gốc bệnh của ông, ông nên định kỳ đến tìm tòi chữa trị" Phan Lâm lạnh nhạt nói, anh vẫn đang châm cứu trên người ông ta.
"Vậy thì tốt quá" . Toàn bộ người nhà họ Nông đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu Lâm, tôi thật sự xin lỗi, hai đứa con không hiếu thuận này của tôi lại làm thế với cậu, vậy mà cậu vẫn chịu ra tay giúp tôi, đây coi như là Nông Minh Chiến tôi đang nợ cậu." Ông cụ Nông hơi cảm động nói cảm động nói.
"Ông cụ khách sáo rồi, thật ra thì với tài lực của ông thì từ lâu ông đã xử lý được tôi rồi, nhưng ông không làm như vậy, ngược lại còn che chở cho tôi, Phan Lâm tôi không phải đứa ngu, tôi nhận ra là ông giúp đỡ tôi, nếu như ông giúp tôi, vậy thì sao tôi lại để ông chết chứ?" Phan Lâm cười nói.
"Ha ha ha, cậu Lâm, câu này của cậu tôi thích nghe" Nông Minh Chiến cười to. Đột nhiên vào lúc này, điện thoại của Phan Lâm lại liên tục vang lên.
Phan Lâm nhíu mày một cái, vốn dĩ anh không định nhận cuộc gọi, nhưng điện thoại liên tục rung, anh chỉ đành tạm dừng cây kim trên tay, cầm điện thoại ra ấn nút nghe.
Nhưng mà trong chốc lát, sắc mặt của Phan Lâm nhanh chóng thay đổi. "Cậu Lâm, có chuyện gì xảy ra vậy?" Nông Minh Chiến nhíu mày hỏi.
"À, không có chuyện gì, chẳng qua tập đoàn Dương Hoa của tôi không còn nữa rồi."
Phan Lâm lạnh nhạt nói, rồi cúp điện thoại. "Cái gì?" Nông Minh Chiến nghẹn giọng nói