Chương 1704
Trên Y Thánh Đài
Trường Sinh Thiên Cung bùng nổ. Sáng sớm, mặt trời gay gắt.
Thiên Cung vốn dĩ đang yên tĩnh nay lại ồn ào sôi nổi. "Có chuyện gì vậy?"
Tam Tôn Trưởng mới bước ra ngoài Ngọc Đài Dục ngắm mặt trời, nhìn thoáng qua ký túc xá đệ tử đang ồn ào xa xa, nhíu mày: “Hôm nay có kế hoạch gì hả? Sao đám đệ tử này ồn ào vậy?" “Dạ thưa Tam Tôn Trưởng, nghe nói là đệ tử Phan Lâm thách đấu với Huỳnh Tài Quang, đã trình thư xin quyết đấu sinh tử,
chuyện này đã được lan truyền nên mọi người thảo luận rất nhiệt liệt." Người thanh niên sau lưng cười nói. “Phan Lâm? Là câu nhóc đã đưa mười giọt Lạc Linh Huyết đó hả?" “Đúng vậy!" “Tôi có nghe nói lúc trước người này học ở Thiên Cung được vài tháng mà thôi, sau đó bị đuổi ra khỏi Thiên Cung, huống chi cậu ta còn trẻ. Theo lý thuyết nếu tiến hành đấu y thuật, cậu ta không phải là đối thủ của Tiết Văn Trường! Nhưng tại sao cậu ta lại dám kiêu ngạo như vậy, đã đấu với Tiết Văn Trường rồi mà còn đấu với Huỳnh Tài Quang?" Tam Tôn Trưởng vuốt chòm râu hoa râm, hoang mang hỏi. "Có lẽ người này có thứ gì đó thần kỳ!" “Có hơn người đi chăng nữa cũng không bù đắp nổi sự chênh lệch đó.
Tiết Văn Trường đã nhập môn được một khoảng thời gian rồi, y thuật mà cậu ta có toàn là y thuật chính tông của Trường Sinh Thiên Cung chúng ta! Sao Phan Lâm có thể bằng cậu ta được? Huống chi dù thắng Tiết Văn Trường còn Huỳnh Tài Quang thì sao? Đó chỉ mới là nhập môn thôi! Phan Lâm có gì để đấu với cậu ta?" Hiển nhiên Tam Tôn Trưởng không nghĩ Phan Lâm có thể thắng. "Còn một tiếng nữa là trậ quyết đấu sinh tử bắt đầu rồi, Tam Tôn Trưởng hoàn toàn có thể đến hiện trường quan sát xem thử cuối cùng Phan Lâm này có cách gì, nhìn là biết mà." "Vậy à?" Tam Tôn Trưởng lắc đầu: "Nếu rảnh rỗi không có gì làm, tôi có thể đi thử nhưng dạo này nhiều việc quá, sợ là không có thời gian. Giả Sanh, lát nữa cậu đi xem đi, tôi không đi đâu."
Ánh mắt người thanh niên âm trầm: “Tôn trưởng, đang suy nghĩ chuyện đó hả?" “Nếu không thì sao?" Ông già thở dài xoay người định đi.
Người thanh niên mím môi dưới rồi nói: “Thật ra tôn trưởng, nếu tôn trưởng muốn có thể dành thời gian đi xem thử, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của tôn trưởng đâu." “Phan Lâm này đấu hai trận liên tục, chắc vài tiếng cũng chưa kết thúc đâu! Bây giờ tôi thật sự không có thời gian!" Ông già lắc đầu. "Không, tôn trưởng, thật ra Phan Lâm chỉ đấu một trận là kết thúc." Người thanh niên chợt nói. "Một trận?"
Ông già cảm thấy bất ngờ, xoay đầu nhìn anh ta: “Ý cậu là sao?"
Người thanh niên ngập ngừng rồi thì thầm: “Tôn trưởng, thật ra. Hai lá thư mà Phan Lâm trình lên là thư xin xác nhập!" “Xác nhập?"
Ông già trợn mắt: “Cậu chắc không? Trong gần trăm năm trở lại đây, Trường Sinh Thiên Cung của tôi chưa có ai làm đơn xin xác nhập! Phan Lâm này, chẳng lẽ cậu ta muốn chết hả?" "Tôn trưởng, có lẽ giống như những gì tôn trưởng nói, Phan Lâm này có át chủ bài gì đó, chi bằng tôn trưởng đi thử xem sao?" Người thanh niên nói.
Ông già suy nghĩ một chốc rồi hỏi: "Mấy giờ bắt đầu?” "Tám giờ!" “Được! Chớ để Ngũ Tôn Trưởng biết, chúng ta đi trong im lặng là được!" "Dạ!"
Ánh nắng gay gắt.
Trên Thánh Y Đài của Thiên Phong nằm ở bên phải Trường Sinh Thiên Cung
Giờ phút này, vô số đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung tụ tập lại đây.
Mọi người kích động phấn khích, cực kỳ mong chờ.
Tốp năm tốp ba tụ lại bàn luận. "Thiệt không vậy? Phan Lâm kia dám thách đấu với anh Tiết Văn Trường thì thôi đi, còn muốn đấu với anh Huỳnh Tài Quang?" “Đương nhiên là thật rồi! Hai tiếng trước nộp đơn! Không giả được đâu!" “Cậu ta điên rồi hả?" “Điên gì mà điên, cái đó gọi là bất chấp! Cậu ta biết mình không đánh lại anh Tiết Văn Trường nên cố tình mạnh miệng thôi!” “Hừ, có loại người vậy nữa hả? Nên nói cậu ta manh động quá hay nói cậu ta ngây thơ quá?" “Gì mà manh động với chả ngây thơ, đó là ngu ngốc!” "Cũng đúng, nếu không ngốc, ai lại chạy đến gây chuyện với anh Huỳnh?” "Quan tâm nhiều làm gì, chúng ta cứ xem kịch là được!” "Đúng rồi! Ha ha."
Tiếng bàn tán không ngừng vang lên.
Thánh Đài loan yên tĩnh nay lại Y cực kỳ náo nhiệt. "Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay chỗ này hỗn loạn vậy?"
Lúc này, một giọng nói trong trẻo hờ hững vang lên. Âm thanh này vừa phát ra, Y Thánh Đài im lặng hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng âm thanh.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng bằng lụa mỏng, tóc dài yểu điệu đang bước vào. "Chi Tử Miểu?"
Có người kinh ngạc thốt lên. "Chị Tử? Chị Tử Miểu? Người đứng thứ tư trong số năm đệ tử xuất sắc nhất?" "Trời ơi, là chị ấy đó hả?" "Quả nhiên khuynh quốc khuynh thành y như lời đồn." “Nghe nói ngày nào chị Tử Miêu cũng đến đây tập luyện, tìm nơi yên tĩnh. Hôm nay Y Thánh Đài đông dung như vậy, tất nhiên chị ấy sẽ ngạc nhiên."
Rất nhiều đệ tử bước đến chào Tử
Miểu.
Nhưng Tử Miểu lại mắt điếc tai ngơ, không quan tâm đến ai, đi một mình về phía sân khấu. "Sao ồn ào quá vậy, đi nhanh đi."
Dường như bà ta đang tự thì thầm, không quay đầu lại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười vang “Chị Tử Miểu, chị đã đến đây rồi, sao không ở lại xem thử rồi hẵng đi?” Sau đó một nhóm người đi về phía này.
Mọi người liên tục hô lên.
Rõ ràng những người mới vừa đến là Huỳnh Tài Quang, Tiết Văn Trường...