Chương 1380
Chương 1380: Rốt cuộc cậu là ai
Ba người bọn họ đều cảm thấy người
đàn ông đeo mặt nạ này mạnh thì mạnh,
vượt xa ba người bọn họ, nhưng hiển nhiên
không thể nào là đối thủ của tiên sinh.
Thể nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đã sai
rồi.
Thực lực của người này không thua kém
gì tiên sinh.
Đối phương chỉ mới khoảng chừng hai
mươi tuổi.
Thật đúng là đáng sợ.
Rầm một tiếng, lúc này một âm thanh
trâm đục lại vang lên
Sau đó sóng khí khuếch tán ra bốn xung
quanh
Hai người tách ra, đều riêng phân mình
đứng vững.
Người đàn ông đeo mặt nạ lộ ra dáng vẻ
vô cùng bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng,
đứng ở phía xa.
Mà cường giả của nhà họ Phan thì lùi ra
xa mười mét, sau đó mới dừng lại.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm về
phía người đàn ông đeo mặt nạ kia, trầm
giọng nói.
“Nếu như tôi không đoán sai, chắc hẳn
cậu đã có được thân thể Tiên Thiên Cương?”
“Đúng thế.” Người đàn ông đeo mặt nạ
thoải mái thừa nhận.
“Chuyện gì thế này?” Phan Côn Luân
cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Thân thể Tiên Thiên Cương? Điều này
có nghĩa, người này là vô địch, chúng ta căn
bản không giết chết được?”
“Chỉ là thân thể Tiên Thiên Cương mà
thôi, ai nói với cậu là thân thể kim cương bất
bại chứ? Cho rằng nhà họ Phan chúng ta
không thể phá được thân thể Tiên Thiên
Cương à? Có gì mà phải sợ chứ?”Sắc mặt
của vị tiên sinh kia không chút thay đổi, nói.
“Vâng.” Phan Côn Luân vội vàng gật đầu.
“Chúng ta cùng nhau xông lên, nhất định
phải bắt được người này.” Dạ Kiếm Thần khẽ
quát một tiếng, sau đó gã ta rút kiếm bên
hông ra.
“Lúc trước tôi tha cho anh một mạng,
xem ra anh là người không biết tốt xấu, nhất
định phải chết trong tay tôi thì mới cam tâm
hả?” Người đàn ông đeo mặt nạ liếc mắt nhìn
thoáng qua Dạ Kiếm Thân rồi nói.
Sắc mặt của Dạ Kiếm Thần lập tức thay
đổi, thấp giọng nói.
“Không có gì để nói cả, mặc dù tôi không
phải do nhà họ Phan sinh ra, nhưng nhà họ
Phan đã nuôi dưỡng tôi, đối với tôi mà nói,
nhà họ Phan có ơn nặng tựa như núi, hôm
nay cậu xâm phạm vào nhà họ Phan, tôi
không thể ngồi yên không để ý đến, nếu như
bị cậu giết, chỉ có thể trách tôi tài nghệ
không bằng cậu mà thôi.”
“Chỉ dựa vào mấy người các ông, không
thể giữ chân tôi được.” Người đàn ông đeo
mặt nạ lắc đầu.
“Thật đúng là mạnh miệng.” Tiên sinh
lạnh nhạt nói.
“Chẳng qua cậu chỉ là nhóc con miệng
còn hôi sữa mà thôi, thế mà dám to mồm
phét lác như vậy? Cậu nhìn cho kỹ xung
quanh đi.”
“Hả?” Người đàn ông đeo mặt nạ kia
nhìn xung quanh một lượt, lúc này anh mới
phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, xung quanh
mình tụ tập không ít cường giả nhà họ Phan.
Trong lúc lặng yên không một tiếng
động, người đàn ông đeo mặt nạ đã bị vây
quanh.
“Hiện tại cậu có còn cảm thấy chúng tôi
không giữ được cậu không?” VỊ tiên sinh kia
bình tính nhìn qua người đàn ông đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ trâm mặc.
“Người anh em, cậu vốn dĩ là người của
nhà họ Phan chúng tôi, có lễ trước kia chúng
ta có hiểu lầm gì đó, tôi cảm thấy chúng ta
hoàn toàn có thể đình chiến ngồi xuống nói
chuyện, chậm rãi tháo bỏ khúc mắc, không
cần thiết phải chém chém giết giết, người
chết ta sống.” Người đàn ông mặc áo đạo
bào màu đỏ lên tiếng khuyên nhủ.”
“Cậu kiên trì như thế, đó căn bản là con
đường chết, cậu không trốn thoát được đâu,
cũng không có khả năng đổi phó được nhiều
người như thế.”
“Đúng vậy, nhanh đầu hàng đi.”
“Nếu cậu thành tâm quy hàng, nhà họ
Phan chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi
cậu.” Mấy người Phan Côn Luân cũng nhao
nhao thuyết phục người đàn ông đeo mặt nạ
kia, thế nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại
lắc đầu.
“Chỉ bằng mấy kẻ tôm tép nhãi nhép này
cũng muốn giữ lại tôi ư? Thật đúng là nực
cười ”
“Láo xược.”
Vị tiên sinh kia giận dữ, gầm một tiếng.
“Giết chết cậu ta cho tôi.”
“Giết!"
Người nhà họ Phan ở xung quanh không
còn nhẫn nại được nữa, gào thét một tiếng,
nhao nhao xông lên phía trước.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một âm
thanh dữ dội truyền đến.
Rầm râm rầm.
Chỉ thấy tường bao xung quanh nhà họ
Phan trực tiếp sụp đổ, một lượng lớn bụi đất
bay lên, sau đó mấy bóng người xông về phía
bên này.
Tất cả những cường giả nhà họ Phan
đang vây xung quanh người đàn ông đeo
mặt nạ kia đều bị đánh bay ra ngoài, từng
người ngã xuống đất hộc máu, đứng dậy vô
cùng khó khăn.
Chỉ một lúc sau, những người nhà họ
Phan này trực tiếp bị đánh cho tơi tả.
“Hả?” Phan Côn Luân ngây người.
Vị tiên sinh và người đàn ông mặc áo
đạo bào màu đỏ kia vội vàng nhìn về phía
người đàn ông đeo mặt nạ.
Mới phát hiện ra bên cạnh anh đã có
thêm mãy người cũng che mặt.
Hơi thở của những người này, từng người
đều mạnh đến mức không còn gì để nói, vô
cùng đáng sợ.
“Cũng không phải chỉ có nhà họ Phan
các ông có người." Người đàn ông đeo mặt
nạ bình tĩnh nói, sau đó dự định xoay người
rời đi.
Có những cường giả như thế hộ tống,
người nhà họ Phan căn bản không dám tới
gần.
Khốn kiếp.” Trong ánh mắt của tiên sinh lộ ra ý định giết chóc, sao ông ta có thể can tâm cho được, ông ta lại gầm lên một tiếng, nhào về phía Phan Lâm. “Ngăn cản cậu ta lại!"
Lên cho tôi!”
Hai người đàn ông có vẻ lớn tuổi đứng ở bên trái và bên phải của người đeo mặt nạ cùng nhau đánh ra một chưởng. Rầm rầm rầm. "
Hai người bọn họ hợp lực khiến cho tiên sinh không thể đến gần được. “Cái quái gì thế này? Ngay cả người bên cạnh cậu ta cũng có được thực lực như thế? “Rốt cuộc là thần thánh phương nào thế? Cậu ta... Cậu ta thật sự là từ nhà họ Phan chúng ta đi ra ?” Phan Côn Luân và Dạ Kiến Thần đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ đấm ngực, giậm chân, gần như muốn hộc máu.
“Tất cả tránh hết ra, người này để tôi đến
đối phói”
Lúc này người đàn ông đeo mặt nạ hét to
một tiếng, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ giết
chóc, anh nhảy lên cao, giống như sao băng
vậy, mạnh mẽ đánh về phía vị tiên sinh kia.
Rầm một tiếng, mơ hồ nhìn thấy một con
Kỳ Lân vọt lên không trung.
Vị tiên sinh kia trừng to mắt, nhìn chằm
chằm vào bóng dáng Kỳ Lân kia, đột nhiên
ông ta ý thức được không ổn.
Lúc ông ta muốn đánh ra một trưởng.
Grừ.
Hình như có Kỳ Lân gào thét trước mặt
ông ta.
Rầm một tiếng.
Song chưởng của vị tiên sinh kia bị đánh
bại, một lực trùng kích đáng sợ, cả người ông
ta bị luông sức mạnh này đánh cho liên tiếp
lùi về sau, cơ thể không bị khống chế nhào về
phía sau.
Bịch bịch.
Tiên sinh rơi xuống đất, hai chân ông ta
giãm lên nền xi măng, đúng là tạo ra dấu
chân vô cùng sâu, không ngừng lùi lại, lùi lại
khoảng mấy chục bước mới dừng, chờ đến
lúc cơ thể đứng vững...
“Ừm..”
Trước ngực ông ta chập trùng, khóe
miệng rỉ ra một ít máu.
Người nhà họ Phan vô cùng khiếp sợ.
Vị tiên sinh có một không hai này, thế mà
bị người đeo mặt nạ kia đánh bị thương.
“Không có khả năng, không có khả näăng.”
Phan Côn Luân gào thét thê lương.
“Ngay cả tiên sinh cũng không đấu lại
được người này!”
“Không, không! Tuyệt đối không có khả
năng đó.”
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ
thê lương gầm thét.