Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 889​


















Chương 889: Mọi người nhìn vào



Phan Lâm dậy rất sớm, tắm rửa sạch



sẽ, ăn sáng ở dưới lầu sau đó lái xe đến



Dương Hoa.



Hàn Long đã chuẩn bị sẵn sàng mọi



thứ.



Ở cổng trụ sở Dương Hoa được dựng



từ sớm.



Đông đảo những phóng viên báo đài



trong và ngoài Giang Thành đều đã tập



trung tại đây. Và còn có vô số bệnh nhân



nữa.



Mười giờ vẫn chưa tới, nhưng đã có rất



đông người ở đây.



Lâm Huy, Đỗ Chí Cường và các thành



viên của dòng họ Trương đều đã đến.



Bọn họ ngồi trên xe Alpha ở ven



đường, nhìn qua đám người ở trước công



Dương Hoa.



Một số đội tuần tra thì đang duy trì trật



tự tại hiện trường.



Nhiều bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành



cũng đều đã đến sớm. Tần Bách cũng đến.



Trịnh Tú Lan cùng với một số thành



viên gia đình họ Trịnh cũng đến hiện



trường.



Sự kiện lớn như vậy, làm sao cô ấy có



thể bỏ qua cho được?



Nhưng đã xem qua một vài vòng người



trong đám đông. Đều không thấy bóng



dáng của Phan Lâm, cô gàng gấp liền lấy



điện thoại ra gọi điện cho Phan Lâm.



Nhưng cuộc gọi này không dễ thực



hiện, nó liên tục báo đến tín hiệu đang bận



và phải mất vài cuộc gọi thì nó mới được



kết nối.



“Sao vậy, Tú Lan?“ Phan Lâm ở đầu



dây bên kia điện thoại cười hỏi.



“Anh đang ở đâu?” Trịnh Tú Lan gấp



gáp hỏi.



"Anh đang tiếp khách."



"Đến lúc nào rồi còn tiếp khách? Đã



gần mười giờ rồi đấy, rất nhiều người đang



đợi, sao anh lại không có ở đây?” Trịnh Tú



Lan gần như lo lắng sốt sắng nói.



"Đừng lo, anh đang ở văn phòng phía



trên, xuống lầu một cái là đến rồi, Tú Lan.



Em đang ở đâu? Có muốn lên đây uống trà



không?”



“Vẫn còn uống trà được?”



Trịnh Tú Lan gấp đến mức nhảy dựng



lên: "Hiện giờ anh có biện pháp gì đối phó



không? Lẽ nào anh thật sự dự định chỉ dựa



vào tư vấn miễn phí mới có thể đảo ngược



tình thế?"



“Tư vấn miễn phí là đủ rồi.” Phan Lâm



nói.



"Như này thì đủ cái gì? Nó chẳng



chứng minh được điều gì cả. Hơn nữa, đối



thủ của anh chắc chắn sẽ đến phá đám và



gây rắc rối. Lúc đó anh phải làm gì?" Trịnh



Tú Lan gấp gáp hỏi.



"Gây rối? Tú Lan em đừng lo lắng, anh



đã có biện pháp xử lý ồn thỏa rồi." Phan



Lâm cười.



“Anh... thật sự là ngang ngạnh mài”



Trịnh Tú Lan phát bực, sau đó cô cúp điện



thoại. "Tú Lan, cô cũng đến đây sao?"



Lúc này, một giọng nói quen thuộc



truyền đến.



Trịnh Tú Lan liếc nhìn qua phía âm



thanh phát ra. Lí Ái Vân xuất hiện ở phía



sau cô một cách bất ngờ.



"Tú Lan, cô đến rồi sao? Tốt quá rồi!



Cô mau đi thuyết phục anh nhà cô đi, hắn



ta quá cứng đầu rồi!" Trịnh Tú Lan vui mừng



khôn xiết, lập tức chạy về phía trước nắm



lấy tay Lí Ái Vân.



"Anh nhà tôi? Ý của cô là Phan Lâm?



Cô muốn tôi thuyết phục anh ấy làm cái



gì?" Lí Ái Vân kỳ quái hỏi.



“Hừm... chuyện này, tôi... tôi chỉ muốn



cô thuyết phục anh ấy đừng đi làm nữa,



hôm nay tôi tạm thời đóng cửa bệnh viện.”



Trịnh Tú Lan vừa định thần lại, vội vàng cười



vài tiếng.



"Thật sao? Nhưng Phan Lâm sáng



sớm đã rời đi rồi... Vậy đi, tôi sẽ gửi tin nhắn



cho anh ấy sau." Lí Ái Vân nói.



"Hừm..." Trịnh Tú Lan gật đầu.



Tại thời điểm này. Có nhiều tiếng nói



phát ra từ đám đông vang lên: "Gần mười



giờ rồi! Bác sĩ Lâm đâu?"



"Anh ấy không định tư vấn miễn phí



cho chúng tôi sao?"



"Tôi vẫn trông chờ vào bác sĩ Lâm đề



chữa bệnh cho tôi!"



"Tôi hiểu rồi, bác sĩ Lâm sợ người ta



biết. Anh ấy làm sao có thể làm bác sĩ nữa!



Anh ấy từ trước đến nay luôn nói dối chúng



_ tam



"Người đàn ông này là một kẻ dối trá!!"



"Đúng vậy, anh ấy một thần côn, còn



Dương Hoa là một nhà hút máu. Mọi người



phải cảnh giác!" Một số lời nói ác ý cũng



được trộn lẫn trong những lời phàn nàn của



quần chúng. Ban đầu chỉ là một hai câu,



nhưng thời gian trôi qua, những giọng nói



này ngày càng lớn hơn.



Trịnh Tú Lan run lên vì tức giận. Cô lập



tức mắng người xúc phạm bác sĩ Lâm:



"Theo lời anh nói như vậy thì lúc đầu bác sĩ



Lâm đã đối tay đôi với bác sĩ giỏi nhất Hàn



Quốc! Anh ấy cũng lừa dối mọi người sao?



Vậy thì bác sĩ giỏi nhất Hàn Quốc cũng



không hiều ngành y rồi? Bác sĩ giỏi nhất



Hàn Quốc đấu thắng vài vị bác sĩ lớn, vậy



cũng đều là thần côn sao?" Khi những lời



này nói ra, rất nhiều người nhìn Trịnh Tú



Lan.



Người đàn ông đưa mắt về phía Trịnh



Tú Lan và khịt mũi nhẹ: "Cô nhóc, lúc bác sĩ



Lâm và bác sĩ giỏi nhất Hàn Quốc so tài tay



nghề y thuật ở địa điểm không có phát



sóng trực tiếp. Mọi người đều không thể



xem được. Ai biết anh ta đã dùng thủ đoạn



gì thì sao? Có nghĩa là! Nếu anh ta lừa gạt



bác sĩ giỏi nhất Hàn Quốc thì sao? Loại



chuyện này cũng không phải là không có



mà. "



"Mà bác sĩ Lâm đã giúp công chúa



nước Y chần đoán và điều trị. Đây cũng là



giả sao?" Trịnh Tú Lan sốt ruột hỏi ngược



lại.



"Cái này... cái này, chúng tôi không có



ở hiện trường. Tôi không thể nói được..."



Đôi mắt người đàn ông đảo quanh.



“Anh... tôi nghĩ anh đến đây rõ ràng là



đề làm hỏng thanh danh của bác sĩ Lâm



mà!” Trịnh Tú Lan nói lại.



"Đúng vậy, người anh em. Lý do của



cậu quá bất đắc dĩ! Muốn chứng minh rằng



y thuật của nhà họ Lâm tay nghề là giả, vậy



cậu có thể đưa ra chứng cứ!"



"Tay nghề của bác sĩ Lâm chắc chắn là



không có vấn đề gì cả! Vậy cậu lấy ra



chứng cứ đi!”



"Không sai."



"Tôi nghĩ cậu đến để vu khống bác sĩ



Lâm!"



Một số người không thể kìm được và



họ buộc tội người đàn ông kia.



Người đàn ông mặt mũi vặn vẹo,



nhưng vẫn khịt mũi lạnh lùng: "Vốn anh cho



rằng y thuật của bác sĩ Lâm không có vấn



đề gì, tại sao sau khi dùng thuốc của bác sĩ



_ Lâm lại được nhận vào ICU? Mọi người có



thể giải thích được không?”



"Cái này..."



Mọi người đều không nói nên lời.



“Tôi thừa nhận rằng bác sĩ Lâm quả



thật có chút tay nghề, nhưng y thuật của



cậu ta có thề không tốt như các người nghĩ



đâu, cậu ta chỉ là được các người thiên tài



hóa quá mức!” Có người nói.



"Thiên tài hóa? Bệnh của vợ tôi được



chữa khỏi bằng thuốc của bác sĩ Lâm, sao



có thể gọi là thiên tài hóa?"



"Nhưng bác sĩ Lâm cũng có bệnh



chữa trị không khỏi!”



"Thằng nhóc thôi, mày đang đánh r*m



ở đây đấy à!"



“Ông già, tôi chỉ là đang nói thật thôi,



ông hồ đồ như vậy sẽ bị anh ta lừa gạt."



“Cậu...”



Đám đông đã cãi vã và xô xát. Một số



người thậm chí muốn làm điều gì đó. Lực



lượng tuần tra nhanh chóng bước tới đề



ngăn chặn cuộc ầu đả lại.



Lâm Huy ngồi ở trong xe liếc mắt nhìn



hiện trường, sau đó ông ta mỉm cười nhìn



ông lão Trương nói: "Ông Trương, là ông đã



cho người thu xếp hiện trường sự việc này



sao?"



Ông lão Trương cười nhẹ nói. "Haha,



có vẻ như mọi người đã chuẩn bị tốt. Bây



giờ chúng ta hãy xem bác sĩ Lâm của



chúng ta nên biểu diễn chương trình tốt



này như thế nào rồi!" Lâm Huy cười nói.



Lúc này, một tiếng hô khiến khung cảnh sôi



trào lập tức trở nên yên lặng.



"Bác sĩ Lâm đến rồi!"



Tất cả mọi người đều bị để ý bởi âm



thanh, sau đó tất cả đều nhìn vào nguồn



âm thanh phát ra.



Tuy nhiên, Phan Lâm đã dẫn đầu một



nhóm cấp cao của Dương Hoa và bước ra



khỏi cổng.



Đột nhiên, mọi người đều nhìn vào



hướng đó.



Bây giờ đã là mười giờ đúng!



“Bác sĩ Lâm, anh cuối cùng cũng xuất



hiện rồi!" Lâm Huy nheo mắt và nhìn chằm



chằm vào người đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK