Mục lục
Thần Y Ở Rể - Phan Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1456​



















Chương 1456: Cậu, từng thấy pháp thuật của thần tiên chưa







Anh chậm rãi đứng dậy, mùi máu tươi



nồng đậm mà thê lương truyền đến trong



khoang mũi của đám Thánh nữ.







Chỉ trong nháy mắt, mọi người lập tức



cảm thấy ghê tởm, không ít người thậm chí



không thể chống cự lại mùi máu tươi này,



trực tiếp “phụt” một tiếng phun ra.







“Sao lại có mùi máu tươi nồng đậm như



vậy chứ?” Thánh nữ cau chặt mày nói.







“Thánh nữ... Bây giờ chúng ta nên làm gì



đây?”







“Người này... Thật sự kỹ lạt”







Các đệ tử ở bên cạnh run rẩy, đều bị bộ



dạng của Phan Lâm dọa sợ.







“Sợ cái gì chứ? Chúng ta có nhiêu người



như thế, còn không đối phó được tên kia



sao? Giết! Tất cả giết cho tôi!” Thánh nữ



nghiến răng một cái, lớn tiếng quát to.







Các đệ tử không biết phải làm thế nào,



chỉ có thể kiên trì xông lên trước.







Nhưng dựa vào bọn họ, sao đối phó



được Phan Lâm chứ?







Mà lúc này Phan Lâm cũng không có ý



lưu tình, anh vung tay lên, ngón tay như lưỡi



dao sắc bén chém về phía những đệ tử này.







Phập!







Cổ mấy đệ tử bị cắt ra, còn chưa đụng



vào Phan Lâm đã ngã xuống đât mà chết.







“Hả?”



Mọi người kinh hãi.







“Đáng giận!” Thánh nữ càng phẫn nộ



hơn, lập tức muốn ra tay với anh.







Nhưng cô ta vừa cử động, một quyền



của Phan Lâm đột nhiên đánh về phía cô ta.







Bỗng nhiên con mắt thánh nữ mở to, vội



vàng giao nhau để trước người, ngăn cản



một quyền đáng sợ kia.







Răng rắc, âm thanh thanh thúy truyền ra.







Thánh nữ liên tục lùi vê sau, đụng ngã



mấy đệ tử của Hồng Nhan Cốc, cuối cùng



lưng đập vào một gốc cây đào ở bên ngoài



điện Hồng Nhan.







Răng rắc!







Cây đào nổ tung, cô ta vừa mới dừng lại



thì miệng liên tục phun ra vài ngụm máu tươi.



Mà hai tay của cô ta... Đã bị gãy ngay tại



chỗ, xương trắng dày đặc đều phá thịt mà ra,



khiến người ta nhìn mà vô cùng sợ hãi.







“Thánh nữ!”







Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bốn phía



gào thét xông lên.







Tất cả mọi người mơ hồ, sợ, sợ hãi rồi.







Hai tay của thánh nữ bị một quyền đánh



gấy, chiến lực bị phế, đây là chuyện rung



động cỡ nào!







Ngay cả thánh nữ đều không đỡ được



một quyên của người đàn ông tóc bạc này



sao? Vậy đám đệ tử như bọn họ... Chỉ sợ



ngay cả một đầu ngón tay của đối phương



cũng không đối phó được.







Người của Hồng Nhan Cốc không dám



tiến lên trước nữa.



Nhưng Phan Lâm lại chậm rãi đi tới.







Mọi người chỉ có thể đỡ thánh nữ chậm



rãi lùi vê phía sau.







Trên mặt mỗi người đều che kín hoảng



SỢ.







“Mùi máu tươi thật nông đậm! Không lẽ



là ma đầu hiện thế?” Một giọng nói trong veo



mà lạnh lùng du đãng trong không trung.







“Cốc chủ?”







Mọi người võ cùng mừng rỡ, nhao nhao



ngẩng đầu.







Chỉ thấy cốc chủ của Hồng Nhan Cốc



bay vút ở trên trời cao, giống như thần tiên



bay về phía mọi người, rơi xuống trước mặt



đám thánh nữ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm



chăm Phan Lâm.







“Bái kiến cốc chủ!”



“Bái kiến cốc chủi”







Mọi người quỳ xuống đất kêu lên.







Thánh nữ cũng không ngoại lệ.







“Sư phụ, đồ nhi không địch lại được



người này, khiến sư phụ thất vọng rồi, xin sư



phụ trách phạt.” Vẻ mặt thánh nữ áy náy nói.







Cốc chủ của Hồng Nhan Côc quay đầu



nhìn thánh nữ, hừ lạnh một tiếng: “Thiên phú



của con cao nhất trong cốc, cũng do sư phụ



tự mình dạy bảo, hôm nay con chật vật như



vậy, đúng là khiến người ta thất vọng!”







“Thực xin lỗi sư phụ!” Đôi mắt thánh nữ



Cụp xuống.







“Thôi, xem ra con không tiếp nhận những



trải nghiệm như vậy, thì khó có thể trưởng



thành! Chuyện này qua đi, con đi vào trong



đó đi.” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nói.



Toàn thân của thánh nữ run lên, gương



mặt trắng một vòng, nhưng cô ta không dám



nói gì thêm, chỉ có thể dập đầu nói: “Dạ, mọi



chuyện... Đều nghe theo sư phụ sắp xếp!”







“Cút xuống chữa trị vết thương đi.”







Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lạnh nhạt



nói.







Thánh nữ lại cúi đầu, được người nâng



rời đi.







Người của Hồng Nhan Cốc còn lại lập



tức rút kiếm vây quanh Phan Lâm.







Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc cũng đánh



giá Phan Lâm lần nữa.







“Xem ra là cậu hợp mưu với sư huynh tôi



rồi.” Bà ta bình tĩnh nói, sau đó vẫy tay.







Người ở phía sau lập tức kéo quái nhân



kia tới.



Lúc này tứ chi của quái nhân đều gấy,



giống như người lợn, đã như người tàn tật,



trên gương mặt đều là máu tươi, chỉ còn lại



một hơi.







Chỉ sợ không ai tin, người này chính là sư



huynh thanh mai trúc mã của cốc chủ Hồng



Nhan Cốc.







“Quả nhiên là bà thật tàn nhẫn.” Phan



Lâm nói.







“Tôi tàn nhẫn? E rằng cũng kém cậu



đúng không? Mùi máu tươi ở trên người cậu



ít nhất là huyết khí của trên chục ngàn người



tràn ra dung hợp lại, mới có hương vị này!



Chuyện này đủ để chứng minh, cậu giết gần



chục ngàn người! Hơn nữa cậu dùng thi thể



của bọn họ luyện công, đúng hay không?”



Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc mở miệng nói.







“Ha ha, bà lầm rồi! Tôi không có giết



nhiều người như vậy, là Hồng Nhan Cốc các



bà giết trên chục ngàn người.” Phan Lâm



mỉm cười nói.







“Cậu có ý gì?”







“Bà vẫn còn chưa rõ mùi máu tươi ở trên



người tôi là từ đâu ra sao?” Phan Lâm lắc



đầu.







Lông mày Gia Linh nhíu chặt lại, kinh hãi



kêu nhỏ: “Chẳng lẽ... Là đến từ canh Thoát



Thai Hoán Cốt sao?”







“Không sai! Đây là mùi máu tươi tỏa từ



trong canh Thoát Thai Hoán Cốt ra” Phan



Lâm bình tĩnh nói: “Hồng Nhan Cốc các cô vì



lựa chọn đệ tử thiên tài, ép đám phụ nữ tiến



vào trong canh Thoát Thai Hoán Cốt, nhưng



mà cơ thể bọn họ căn bản không thể chịu



được dược tính của canh Thoát Thai Hoán



Cốt, mười người vào trong ao thì có chin



người sẽ chết thảm trong đó! Những năm



gần đây người chết trong canh Thoát Thai



Hoán Cốt đã vượt chục ngàn, máu tươi của



bọn họ đã dung hợp với nước ao, hiện giờ tôi



hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt, tất nhiên



là trên người có mùi máu tươi của bọn họ!”



Những lời này vang lên, toàn thân mọi



người phát run, khó có thể tin được.







“Cậu hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt



sao?” Trong đôi mắt của cốc chủ Hồng Nhan



Cốc lóe lên ý lạnh: “Cho nên nói, nước thánh



của bản cốc... Đã bị cậu hủy đi?”







“Tôi muốn hủy, không chỉ là nước thánh



của bà!” Phan Lâm bình tĩnh nói.







“Không biết cái gọi là phàm nhân ngu



ngốc sao? Một khi đã như vậy, bổn tọa chỉ có



thể giết chết cậu rồi nói sau!”







Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hoàn toàn



nổi giận, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp giơ tay



cách không chụp lấy Phan Lâm.







Rầm!







Quanh người Phan Lâm lập tức bị khí ý



bạo ngược bao trùm lấy.







Tảng đá, tòa nhà, cây đại thụ ở bên cạnh



đều bị xé nát hết.







Cả điện Hồng Nhan bị phá thành mảnh



nhỏ, trực tiếp hóa thành phế tích.







Nhưng mà...







Phan Lâm vẫn đứng sừng sững ở chỗ cũ,



không di chuyển một chút, bình yên vô sự.







“Cái gì?” Sắc mặt đám đệ tử của Hồng



Nhan Cốc đều thay đổi.







Lông mày của cốc chủ Hồng Nhan Cốc



cũng không khỏi nhíu lại.



“Sao thế? Thực lực của cốc chủ Hồng



Nhan Cốc, chỉ như thế thôi à?” Phan Lâm mở



miệng nói.



“Xem ra sau khi cậu hấp thu canh Thoát



Thai Hoán Cốt của cốc tôi, thực lực của cậu



đã không tâm thường rồi! Cũng được, xem ra



tôi phải bày ra thực lực chân chính, nếu



không thì cậu sẽ khinh thường tôi mất!”







Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc gật đầu,



đột nhiên lại giơ tay lên, vươn ra trong không



trung.







Râm rầm!







Đâu ngón tay bà ta phát ra chùm tia sáng



màu lam, xông thẳng lên trời, cũng lập tức



bành trướng ra.







Trước sau chỉ ba bốn giây, một quả cầu



năng lượng màu lam rất to xuất hiện trên



đỉnh đầu cốc chủ của Hồng Nhan Cốc.



Khí tức hủy diệt thô bạo cùng với lực phá



hoại kích động xoay tròn quanh quả cầu



năng lượng màu lam kia.







Mọi người đưa mắt nhìn, vẫn luôn hết



hồn, sợ hãi bàng hoàng.







Phan Lâm cũng nhìn chằm chằm thứ này.







“Bác sĩ Lâm!” Cốc chủ của Hồng Nhan



Cốc kêu lên.







Phan Lâm nhìn bà ta.







Chỉ nghe bà ta hỏi một câu.







“Cậu... Từng thấy pháp thuật của thân



tiên chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK